Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Không ít vây quanh Trình Chiêu, ngớt lời chúc mừng.
“Trình quả nhiên là thủ khoa bảng vàng, tháng tám năm nay chắc chắn sẽ một bước đăng khoa Cử nhân.”
“Trình công thành danh toại, phú quý vinh hoa, cũng xin đừng quên những đồng môn cùng tham gia viện thí như chúng .”
“Kỳ viện thí , ba đề học cuối cùng quả thực là hóc búa nhất. Nếu rảnh rỗi, xin Trình bỏ chút thời gian chỉ bảo cho vài điều, lỡ như kỳ thi còn gặp , những như chúng cũng đến nỗi bế tắc .”
Trình Chiêu vốn kẻ giấu giếm, cất lời thỉnh giáo, tất nhiên sẽ thẳng thắn mà chỉ bảo tận tình.
học thơ văn mà là thể nhớ ? Dù ghi nhớ cũng chẳng ích gì, cần lĩnh ngộ. Có lĩnh ngộ mới thấu tỏ đạo lý, một khi thấu suốt một bước, thì bước còn tự khắc sẽ thông suốt.
Nhìn thấy Trình Chiêu vô tân khoa tú tài vây quanh khen ngợi, sắc mặt Trịnh Vọng Phong từ đằng xa tựa hồ một vũng nước đọng.
Hắn mà chỉ xếp thứ tư.
Ba vị đầu còn thể hiển lộ tài năng vượt trội, thì kẻ thứ tư ba vị che mờ. Hắn cứ thế trở nên ảm đạm, mất hết quang huy.
Một tiếng “rắc”, chiếc quạt xếp trong tay siết gãy. Hắn ném phắt chiếc quạt, xoay sải bước.
Phía Trình Chiêu, cuối cùng cũng tìm khe hở để thoát . Bị đám đông vây kín, liên tục giữ vẻ cợt xã giao, cảm thấy đôi chút mỏi mệt. Trong lòng thầm mong nhanh chóng trở về khách điếm để báo tin vui cho nhị cô.
Hắn , liền trông thấy một nha vận y phục lam ngọc đang vội vã tiến về phía .
Hắn nhận , nha chính là kẻ đưa tờ giấy cho hôm .
Thấy nha cứ thẳng đường tiến đến, chợt băn khoăn nên tránh sang bên trái bên . Dưới bao ánh mắt dõi theo, nào để thấy ...
“Ngươi .”
Vân Mộng Hạ Vũ
lúc , Thẩm Chính bỗng cất tiếng quát lớn, sải bước chặn ngay mặt Trình Chiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-742.html.]
Hắn xòe chiếc quạt xếp , ánh mắt sắc bén dò xét chằm chằm nha đang tiến . Tựa hồ từng bắt gặp nàng cầu thang khách điếm hôm nào, khẽ hừ lạnh một tiếng: “Hừ, vốn đoán kẻ ôm lòng tư tình, nào ngờ là một nha bé mọn. Trình đường đường là nhất bảng viện thí năm nay, học trò tài năng nhất Hồ Châu. Ngươi, một nha thấp kém, mà lá gan lớn đến mức dám giữa ban ngày ban mặt những chuyện đê tiện, liêm sỉ như thế ...”
“Không, .”
Nha luôn miệng phủ nhận.
Nàng cầm một phong thư trong tay, đang định khi lướt qua bả vai Trình Chiêu thì sẽ khéo léo ném trong lòng .
Đây là thư tiểu thư tự tay , chỉ cần Trình công tử phong thư liền tiếp theo sẽ xảy chuyện gì... Nàng tình nguyện chuyển thư lắm, song đây là mệnh lệnh của tiểu thư, nàng nào dám tuân theo.
Mà bây giờ nàng một công tử khác chặn đường, chẳng sẽ cớ cho việc chuyển phong thư ?
Nha giấu thư trong tay áo, cúi đầu : “Ta vốn gì về nhất bảng chăng, chi đến nỗi ôm lòng tư tình. Ta chỉ đang tìm thiếu gia nhà ... Thiếu gia, ở chốn nào? Thiếu gia!”
Nàng giả vờ tìm , bóng dáng nàng dần khuất hẳn giữa dòng tấp nập.
Nàng vội vã chạy đến góc đường, trèo lên xe ngựa, dáng vẻ như chực òa đến nơi: “Tiểu thư, bên cạnh Trình công tử một vị bằng hữu. Hắn trách mắng nô tỳ liêm sỉ, còn nô tỳ ôm lòng tư tình với Trình công tử xua đuổi nô tỳ . Thật sự nô tỳ tài nào tìm cơ hội để chuyển bức thư ...”
Lãnh đại tiểu thư lạnh lùng nhíu đôi mày thanh tú. Nàng khẽ mím môi, thấp giọng căn dặn: “Lập tức hồi phủ! Phải nhanh chóng!”
Đoàn xuất hiện khoảnh sân rộng dán cáo thị bỗng hấp dẫn ánh mắt, cách nào ngó lơ cả, nguyên nhân chủ yếu là vì cả đoàn đều mặc trang phục màu đỏ, phía là một thớt tuấn mã cao lớn, lưng buộc những dải lụa đỏ thẫm, điểm xuyết hoa tươi. Thoạt như đang tổ chức hỉ sự, nhưng thấy kiệu hoa, cũng thấy tân lang.
Cuối cùng đoàn dừng ở bảng cáo thị, âm thanh chiêng trống rộn ràng cũng theo đó mà ngưng bặt.
Hàng trăm học trò lập tức xôn xao bàn tán ngớt.
“Đây là chuyện gì nhỉ?”
“Lẽ nào là bắt rể bảng[1]?”
Phạm Khắc Hiếu
[1] Chỉ những nhà giàu quyền thế chọn thi đỗ tên bảng để bắt con rể.
“Bắt rể bảng thường chỉ bắt cử nhân thôi mà, đầu tiên thấy bắt tú tài.”
“Tú tài thì , tú tài cũng là cử nhân tương lai. Trước tiên cứ bắt về , sợ khác cướp mất.”
“...”