Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Cha nào con nấy 2
Lục gia là căn nhà đầu tiên trong ngõ hẻm kề bên, còn tới gần, ngửi thấy nồng nặc mùi rượu.
"Con quên với tỷ Loan Loan, nhà chính là nơi nấu rượu bán rượu." Lục Ánh Tuyết khẽ : "Năm đó, lão Ngu chính là theo mùi rượu mà tìm đến nhà , nếu , chúng chẳng cơ duyên quen ."
Bước qua cánh cửa, sân, trong sân là bình rượu, còn nhiều lương thực trái cây đang ủ men.
Trong sân chỉ một phụ nhân cùng mấy hài tử, các nam nhân đều ở đây, chắc hẳn đang trông coi việc buôn bán tại tửu quán.
"Đại tẩu!" Lục Ánh Tuyết hướng về phía nữ nhân lao như bay: "Mấy tháng gặp, nhớ đại tẩu da diết."
Phụ nhân vội vàng tránh : "Có khách đến cửa, ngươi giữ lễ tiết một chút ."
Bốn năm đứa hài tử bên cạnh đều nhào về phía Lục Ánh Tuyết: "Cô cô, chúng nhớ cô cô đó nha, mang đồ ăn ngon cho chúng ?"
Phạm Khắc Hiếu
"Toàn là đám quỷ tham ăn." Lục Ánh Tuyết lấy một ít điểm tâm dạo phố mua : "Cầm lấy mà chia , giành giật."
Trình Loan Loan tùy ý quanh trong sân, ánh mắt chợt sáng lên. Nàng thế mà ngửi thấy mùi rượu nho, hình như còn rượu đào nữa, chắc hẳn ủ từ năm ngoái, mùi rượu nồng nặc xông thẳng mũi. Mặc dù nàng tuy ham rượu, cũng khỏi cảm thấy thèm thuồng đôi chút.
Lục phu nhân cực kỳ nhiệt tình: "Tuệ Nhũ nhân, rượu nho chính là thứ thượng phẩm hiếm . Uống sẽ giúp làn da thêm tươi nhuận. Hơn phân nửa lợi nhuận cửa hàng của chúng đều nhờ rượu nho đấy, mời đến đây nếm thử một chút."
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Loan Loan khẽ nhấp một ngụm, quả nhiên là mỹ vị khôn tả, hương thơm nồng nàn, một thứ dư vị khó lòng hình dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-718.html.]
[]
Nàng nén nổi tò mò mà hỏi: "Mạo xin hỏi quý phu nhân, giống nho quý lấy từ ?"
Thường nhật nàng chỉ dám lén lút mua vài chùm nho nơi thương thị để tự thưởng thức, nếu trong phủ thể tự trồng loại nho , quả là điều mỹ mãn bao!
Lục phu nhân chợt khựng . Đây vốn là bí thuật buôn bán của Lục gia, chỉ bọn mới con đường . Nếu để lộ ngoài, thương vụ độc nhất vô nhị ắt sẽ đứt đoạn.
"Mẫu , tỷ tỷ Loan Loan sẽ tranh đoạt mối sinh ý với Lục gia ." Lục Ánh Tuyết bước tới khẽ : "Chắc hẳn tỷ chỉ là do thèm vị nho mà thôi."
Trình Loan Loan vội vã lên tiếng giải thích: "Nơi núi rừng thôn Đại Hà từng thấy giống nho , ngay cả trong thành cũng chẳng thể tìm mua. Hôm nay bất ngờ trông thấy, liền nảy ý, liệu thể mua vài gốc giống về trồng trọt chăng. Lục phu nhân xin cứ an tâm, chỉ dùng trái tươi, tuyệt nhiên ý cất rượu ."
Lục phu nhân bấy giờ mới mỉm thanh nhã.
Không thể trách lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, là do chuyện buôn bán vẫn cần hết sức cẩn trọng, bằng Lục gia ở thành Hồ Châu sẽ gặp muôn vàn khó khăn.
"Giống nho , là mười mấy năm về , trượng phu của là đầu tiên tìm thấy ở thôn Bích Thủy thành Hồ Châu. Năm đó liền ký kết một khế ước bí mật, loại nho quý chỉ phép bán cho duy nhất Lục gia ." Lục phu nhân mở miệng : "Lục gia đối đãi với trăm họ luôn ôn hòa, đối với dân thôn Bích Thủy cũng hết mực hào phóng, khoan dung, nhiều năm hợp tác, đôi bên vẫn một lòng vui vẻ. Minh nhật sẽ bảo trượng phu đến thôn đào vài gốc nho mang biếu Tuệ Nhũ nhân. Trồng nho cũng cần chút kỹ xảo, sẽ bảo đại tôn tử chép một tờ chỉ dẫn kỹ thuật trồng trọt dâng lên Tuệ Nhũ nhân..."
Trình Loan Loan gật đầu, khôn cùng cảm kích.
Ngoại trừ nho thụ , nàng còn đào thụ, quất thụ và sơn thụ. Hai loại vốn hợp để chưng cất rượu, là do Lục phu nhân tiện miệng nhắc tới, Trình Loan Loan liền nhân cơ hội nhờ Lục phu nhân giúp đỡ luôn.
Tất nhiên, nàng sẽ để Lục gia hao tâm tốn sức vô ích, nàng sẽ chi trả tiền cây giống, cùng với đó, nàng trực tiếp đặt mua một lượng rượu lớn.
Sau khi Đại Hà Yến khai trương tiệm, rượu vẫn mua từ một tửu phường tại huyện Bình An. Cả huyện thành chỉ vỏn vẹn một tửu phường, giá đắt đỏ còn xếp hàng chờ đợi để đặt mua, thà rằng, khoản tiền cứ để Lục gia thu lợi còn hơn.
Lục phu nhân hết sức cảm kích.
Dẫu Lục gia dựa rượu nho mà thu lợi nhỏ, nhưng phần lớn doanh thu vẫn đến từ các loại rượu bình dân mà dân chúng thể chi trả. Lời ít bán chạy mới là gốc rễ để một tửu xưởng vững thị trường. , tại thành Hồ Châu, sự cạnh tranh khốc liệt vô cùng, các loại rượu gạo, Nữ Nhi Hồng, Trúc Diệp Thanh của Lục gia, quanh năm đều rơi cảnh ế ẩm. Chỉ một lời của Tuệ Nhũ nhân, giúp Lục gia giải quyết một phần năm hàng tồn kho, quả thực là 'thần tài tự tìm đến cửa'.