Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Trong nhà Ngôn chưởng quỹ trang hoàng lộng lẫy, những vật bài trí tinh xảo, xa hoa, hiển nhiên là vị Hạ đại nhân mang từ Kinh Thành đến. Người hễ đến là mang theo cả phủ bên , một quan viên lục phẩm thể bày vẽ phô trương đến ? E rằng chỉ bởi y cậy thế Hạ gia mà thôi.
"Tuệ Nhũ nhân." Hạ Viêm khẽ ngân nga ba chữ , trong giọng đầy vẻ hứng thú. "Năm ngoái Thánh thượng sắc phong một thường dân nữ nhũ nhân, thể triều chính đều một mực phản đối, chỉ Hạ gia cho rằng thể thực hiện. Nói , Hạ gia chính là ân nhân của Tuệ Nhũ nhân đó thôi."
"Vậy còn cảm tạ Hạ đại nhân." Trình Loan Loan nhạt đáp: "Sáng nay trong thôn hơn chục quan sai đến, nơi ăn chốn ở cho đám quan sai định liệu , Đại nhân an bài nào ?"
Hạ Viêm chẳng mảy may để tâm: "Muốn ở nơi nào, chính bọn họ quyết định là , lẽ nào những việc vặt vãnh cũng cần bản quan bận lòng ?"
Trình Loan Loan hỏi : "Vậy bọn họ cưỡng chiếm nhà dân, đ.á.n.h đập dân làng, Đại nhân cũng ngơ chẳng hỏi ?"
"Nhất định là những thôn dân chịu tuân lệnh, đ.á.n.h cũng đáng đời, chỉ cần mất mạng là ." Hạ Viêm ngả lưng chiếc ghế gỗ lê sơn vàng, lạnh : "Một lũ điêu dân dám cả gan đối nghịch với quan phủ, chẳng lẽ chê mạng quá dài?"
Trình Loan Loan chỉ khẽ mỉm .
Quả nhiên như nàng dự đoán, bởi vì Hạ đại nhân dung túng bao che cho nên thủ hạ mới dám càn rỡ loạn đến .
Nếu như thế, cũng đừng trách nàng chuẩn tay.
"Nếu như thế, xin cáo lui ."
Nàng xong liền vội xoay rời .
Đôi mắt Hạ Viêm khẽ nheo , vẫn cho rằng Tuệ Nhũ nhân là một lão phụ nhân ngoài ngũ tuần, nào ngờ trẻ tuổi đến thế.
Khuôn mặt trắng như tuyết, cũng chẳng hề lấy một nếp nhăn nào, dù tuổi nhưng toát lên vẻ đằm thắm quyến rũ hơn hẳn những tiểu cô nương mười tám đôi mươi.
Cho dù là Nhũ nhân Thánh thượng phong thì chứ, chỉ là cửu phẩm mà thôi, Hạ Viêm đây thèm để mắt.
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-659.html.]
mà, cũng chính bởi vì phu nhân dù cũng chút phẩm cấp, cho nên chẳng thể nào cưỡng đoạt một cách trắng trợn, xem , còn dùng đến chút thủ đoạn khác.
Trình Loan Loan rời khỏi viện, thấy gia đình Triệu Thiển Căn vẫn đợi nàng cổng. Vừa thấy nàng bước , Triệu Hữu Quý vội tiến : "Nương Đại Sơn, vị Hạ đại nhân đó gây khó dễ gì cho nương chứ?"
"Không ." Trình Loan Loan về phía Tôn Thủy Cần, "Ngươi nhất thôn Quế Hoa lánh nạn một thời gian, đợt cứ ở đó, đừng vội về thôn."
Phạm Khắc Hiếu
Vị Hạ đại nhân mà nổi cơn điên thì ai cũng kế tiếp sẽ gây họa gì nữa.
Tôn Thủy Cần gật đầu.
Nếu như vị Hạ đại nhân trẻ tuổi hơn đôi chút, phong thái cũng ôn hòa hơn, nàng ắt hẳn sẽ...
Nàng lắc đầu quầy quậy, vội vàng xua ý niệm thoáng qua. Giờ đây nàng mang cốt nhục, vẫn nên an phận mà chung sống hòa thuận cùng Thiển Căn mới .
Trình Loan Loan trực tiếp về nhà, Ngu phu tử cầm hai tờ giấy đang đợi nàng: "Nương Đại Sơn, mời xem xét liệu những dòng đúng ý ?"
Nàng nhận lấy, lướt qua, khẽ mỉm : "Ngu phu tử hổ là bụng chở năm xe[1], hạ bút thành văn, quả nhiên xuất sắc hơn cả mong đợi."
[1] Vân Mộng Hạ Vũ: Ẩn dụ chỉ hiểu sâu rộng.
"Ngôn chưởng quỹ tới."
Triệu Nhị Cẩu lái xe ngựa đến huyện Bình An đón Ngôn chưởng quỹ trở về. Hai phong trần mệt mỏi, lập tức chạy thẳng về đây.
Ngôn chưởng quỹ vẫn rõ sự tình gì đang diễn , thần sắc ngẩn ngơ, khẽ cất lời hỏi: "Tuệ Nhũ nhân, gọi tiểu nhân về gấp như là chuyện gì ...?"
"Ngôn gia vốn xuất từ dòng dõi thuyết thư thế gia, tổ tiên ba đời đều lấy việc kể chuyện kế mưu sinh. Tuy đến thế hệ Ngôn chưởng quỹ thì phần sa sút, nhưng bản lĩnh gia truyền vẫn hề mai một." Trình Loan Loan đưa bản thảo trong tay qua: "Đây là câu chuyện do Ngu phu tử chấp bút, Ngôn chưởng quỹ thể đảm bảo là sẽ khiến câu chuyện lan truyền khắp nơi ?"
Ngôn chưởng quỹ thoáng qua, lập tức kinh hãi: "Chẳng Diêm Thiết Sử Hạ đại nhân mấy ngày nay đang gây xôn xao dư luận đó , đồn là vị quan lục phẩm từ kinh thành tới, ... Lại thể hành vi bỉ ổi đến thế ư?"
"Phía , tất nhiên là chỗ dựa vững chắc nên chẳng sợ trời sợ đất." Trình Loan Loan nhíu mày : "Trước tiên, cứ dọn món khai vị , thúc ép vị Hạ đại nhân lộ diện hành sự. Ta xem còn thể chuyện gì quá đáng hơn nữa."