Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Nghĩ tới đây, vị phụ nhân miệng đắng chát, ôm hài tử : "Bẩm Thẩm thiếu gia, dân phụ và ba là đồng hương, còn chút bà con thích. Trên đường tới đây hai bên cứu giúp lẫn , đúng là hiểu lầm..."
Trên mặt Thẩm Chính hiện lên vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép.
Hắn từng ép buộc bất kỳ ai đưa lựa chọn.
Hắn xoay , múc hai bát cháo nóng hổi, đặt tay phụ nhân, đoạn tiếp tục công việc đang dang dở.
Phụ nhân đầu, lập tức đưa một bát cháo cho tên hán tử.
"Coi như ngươi thức thời." Tên hán tử siết chặt cổ áo nàng, lời lẽ lạnh băng, "Ăn xong thì đến khu rừng phía ."
Phụ nhân rưng rưng gật đầu, dám hé răng nửa lời.
Nàng đem bát cháo còn đút cho hài tử ăn hết, đó giao hài tử cho một phụ nhân cận khác, mới lặng lẽ bước về phía khu rừng nhỏ.
Sau khi bốn năm tên hán tử phiên thỏa mãn d.ụ.c vọng, phụ nhân mới lảo đảo bước khỏi rừng, hình chật vật, dung nhan hốc hác, tinh thần suy sụp đến t.h.ả.m hại.
Trong rừng cây, bốn năm tên hán tử đang hùng hồn vạch một kế hoạch động trời.
"Mỗi ngày chỉ hai bát cháo loãng, lão tử đây chán ngấy đến tận cổ !"
"Dựa lẽ gì những kẻ giàu ăn cá thịt, còn chúng chỉ thể nuốt thứ cháo nhạt nhẽo ? Cái cuộc sống khốn khổ bao giờ mới thoát?"
"Cửa thành đóng chặt, chúng chẳng thể nào , nhưng những thôn xóm lân cận vẫn thể thử một ."
"Đơn cử như thôn Đại Hà, nơi đó lương thực dồi dào, còn Tuệ Nhũ nhân ở trong thôn. Nghe Hoàng Thượng ban thưởng vô vàng bạc châu báu cho nàng đấy!"
"Chúng sẽ một chuyến, tay một mẻ lớn, cướp đoạt lương thực cùng vàng bạc tài bảo, tùy ý tìm một nơi ẩn trốn. Chờ khi loạn lạc qua , nửa đời sẽ chẳng còn lo toan gì nữa."
"Chỉ với năm chúng thì lực lượng mỏng manh."
"Vậy thì rủ thêm những kẻ khác cùng ! Nhiều lực lượng lớn, nhất định thể bình định thôn Đại Hà!"
"Tìm một cái cớ đường hoàng, ắt sẽ nhiều kẻ sẵn lòng hưởng ứng. Đến lúc đó, chúng chẳng cần sống cảnh lẩn trốn như chuột bọ nữa."
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-606.html.]
"..."
Đêm đông gió táp, thổi mạnh từng cơn.
Gió lùa qua rừng cây, phát âm thanh rì rào xào xạc.
Thôn Đại Hà chìm tĩnh mịch.
Hôm nay, tất cả bệnh nhân sốt cao đều hạ sốt, những ho khan cũng thuyên giảm. Mọi thứ đều đang chuyển biến theo chiều hướng .
Vân Mộng Hạ Vũ
Phạm Khắc Hiếu
hiểu vì , trong lòng Trình Loan Loan luôn chút bất an khó tả.
Nàng trằn trọc mãi giường chẳng an giấc, sợ đ.á.n.h thức Tuệ Nương và cháu gái, bèn dứt khoát khoác vội y phục lên .
Gian phòng của nàng lò sưởi, ấm áp vô cùng. Vừa đẩy cửa bước ngoài, một luồng gió lạnh buốt từ cổng liền xộc thẳng . Nàng lập tức quấn chặt lấy chiếc áo choàng lông thỏ, bao bọc kỹ càng.
Nàng đến sân viện, thấy đội tuần tra đang giơ bó đuốc ngang qua cửa nhà .
Nàng khẽ kinh ngạc hỏi: "Tiểu Hạ, cớ là ngươi tuần đêm?"
Hạ Tiêu là Hạ sư phụ trong mắt trong thôn, công phu cực cao. Các hán tử trong thôn đều vô cùng kính nể Hạ Tiêu, những việc vặt vãnh sẽ để cho Hạ Tiêu can thiệp.
"Tối nay hình như tĩnh lặng quá đỗi." Hạ Tiêu sắc mặt ngưng trọng, "Ta luôn cảm thấy sẽ biến cố xảy . Biểu tỷ, tỷ hãy khóa chặt cửa, đóng kín cửa sổ, khi trời hửng đông tuyệt đối chớ ngoài."
Trình Loan Loan gật đầu: "Các ngươi cũng nên cẩn trọng một chút."
Nàng đang nhà, đột nhiên thấy từ xa, Vương Vĩnh Thành mồ hôi đầm đìa chạy tới: "Hạ sư phụ, chẳng lành ! Trên núi Đại Đông động tĩnh, lén dò xét, ít nhất trăm ..."
Ánh mắt Hạ Tiêu trầm xuống: "Xem , đám lưu dân cuối cùng cũng loạn ."
Hắn vẫn luôn lo lắng đám lưu dân sẽ gây họa. Ngày biến cố đến, lòng nào thể an.
Hiện tại, rốt cuộc chúng cũng loạn, lòng ngược thấy an tâm lạ thường.
Tựa như thanh đao treo đầu cuối cùng cũng hạ xuống .
Hắn lạnh lùng : "Truyền lệnh xuống! Tất cả đội tuần tra tắt đuốc, lợi dụng bóng cây và bóng đêm để ẩn giấu hình. Khiến địch lộ , ẩn trong bóng tối..."
Vương Vĩnh Thành lĩnh mệnh: "Thuộc hạ tuân lệnh!"