Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Biển cuồn cuộn, chen vai thích cánh.
Trình Loan Loan và Vương thẩm nắm c.h.ặ.t t.a.y , tránh đám đông xô đẩy tách rời.
Khắp nơi đều là tiếng ồn ào náo nhiệt.
Rất nhiều dân chúng thi bàn tán xôn xao ngừng.
“Đây là đầu tiên huyện Bình An của chúng náo nhiệt đến , xem những tửu lâu , từ sáng sớm khách khứa chật kín .”
Phạm Khắc Hiếu
“Mấy tửu lâu hôm nay nhất định sẽ bội thu vàng bạc, khiến ngưỡng mộ thôi.”
Trình Loan Loan lúc mới chú ý tới, mấy tửu lâu gần sân thi đấu , cửa sổ lầu hai đều là những cái đầu chen chúc. Tại nàng nghĩ tới chuyện định một gian nhã phòng cơ chứ? Ngồi lầu cao, thưởng chiêm ngưỡng cảnh đại hội, quả là một cảnh tượng tiêu d.a.o bao.
Thế nhưng, e rằng giờ đây chẳng còn lấy một gian nhã phòng nào nữa. Chi bằng cứ tiếp tục chen lấn .
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong một gian nhã phòng ở lầu hai, một đoàn Tào gia đang đó.
Trong phong thái đại tái , các thương nhân tiếng trong huyện trấn đều sức tài trợ. Phần thưởng hậu hĩnh chính là do hàng chục thương hộ cùng góp sức. Bởi vì các thương hộ bỏ tiền , cho nên họ thể sắp xếp nhà trực tiếp tiến trận chung kết, đây là cơ hội để các thương hội rạng danh bốn phương, nên Tào Đức Phúc liền tự tới đây.
Người mà sắp xếp là hạ nhân của Tào gia, cũng là nhi tử của gia đinh trung thành, ba đời tổ tông đều một lòng phục vụ Tào gia. Trên sân thi đấu, họ đại diện cho Tào thị thương hội.
Tào Đức Phúc đầu thấy khuê nữ đang xuống, tủm tỉm : “Có xuống xem náo nhiệt chăng? Dẫn theo hai xuống dạo một vòng cũng .”
Tào Oánh Oánh ngoan ngoãn đáp lời: “Con đang tìm xem của thôn Đại Hà đến đây , nếu , liệu thể mời họ lên đây cùng thưởng thức chăng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-551.html.]
“Phòng nhỏ hẹp như , e rằng đủ chỗ chứa .” Tào phu nhân Tề thị lạnh lùng mở miệng: “Con là đích nữ đại tiểu thư của Tào gia, nhất nên hạn chế giao du với đám dân quê thấp hèn đó thì hơn.”
“Ngươi đang những lời hồ đồ gì ?” Tào Đức Phúc liếc mắt lạnh lùng nàng: “Tuệ Nhũ nhân là mệnh phụ triều đình, lẽ nào ngươi khinh thường phận cửu phẩm nhũ nhân của nàng ?”
Khóe môi Tề thị khẽ giật giật, dám thêm lời nào.
Lần khi từ thôn Đại Hà trở về, trải qua một phen đấu đá kịch liệt, cuối cùng, Tào quản gia gánh tội nàng. Tuy rằng nàng thoát , nhưng mà hai bà tử tâm phúc cận đều đuổi khỏi phủ. Ngay cả mấy nha trong viện cũng Tào Đức Phúc bán hết, giờ đây nàng cô thế cô, ngay cả một đáng tin cậy cũng chẳng còn.
Lúc , tiểu nhi bên cạnh Tào Đức Phúc nhào tới Tề thị: “Đợi công danh hiển hách, liền tấu xin phong cho nương chức Nhất phẩm phu nhân, đè bẹp chức vị Cửu phẩm Tuệ Nhũ nhân xuống.”
“Nhi tử thật ngoan.” Tề thị mỉm hiền dịu: “Về , cửa Tào gia ắt dựa con gánh vác .”
Tào Oánh Oánh rũ mắt xuống.
Sở dĩ phụ nàng đối với kế mẫu vẫn rủ lòng thương xót như , cũng là vì . Đây là thiếu gia duy nhất của Tào gia, năm nay bảy tuổi, là do kế mẫu sinh .
Chỉ cần ở đây, phụ nàng sẽ thể nào thật sự trừng trị kế mẫu.
Đoàn Tào gia mỗi một tâm tư, mà cuộc tranh tài lớn cũng chính thức bắt đầu.
Cuộc tranh tài đầu tiên là phân biệt ngũ cốc hoa màu.
Bởi vì nhiều hạng mục tranh tài, lượng tham gia cũng đông đảo, nên phương thức thi đấu cực kỳ giản dị, nhưng cũng đầy kịch tính.
Mười đồng loạt bước lên đài, đài sẽ lượt xuất hiện các loại lương thực, hoa màu hiếm gặp. Ai đáp đúng tiên sẽ lưu , chín còn đều loại. Sau đó tiếp tục vòng tiếp theo với mười khác... Cơ bản là trong chớp mắt loại chín . Cuối cùng, những trụ sẽ thành một hàng, mỗi ban một chén cháo. Cháo nấu từ các loại ngũ cốc hoa màu. Ai nhận các loại lương thực ẩn chứa trong chén cháo tiên sẽ đoạt hạng nhất, hạng nhì, hạng ba cũng theo đó mà định đoạt.
Chưa đầy một khắc , vị trí hạng nhất phân định.
Vương thẩm nắm tay Trình Loan Loan phấn khích reo lên: “Là Chu bà bà! Trời đất ơi, Chu bà bà đoạt giải nhất, trăm lượng bạc tay bà !”
Trình Loan Loan cũng mừng rỡ cho Chu lão bà bà. Chu bà bà là trưởng bối lớn tuổi nhất trong thôn, bảy mươi, gần kề tuổi bát tuần. Lớn tuổi như , còn mang theo một cháu trai nhỏ, còn giúp đỡ ba đứa hài tử của Trương quả phụ để , cả nhà sống trong cảnh khốn khó trăm bề. Với trăm lượng bạc , về Chu bà bà thể an hưởng tuổi già.