Kính mời chư vị độc giả ghé qua hạ văn,
để tiếp tục thưởng thức bộ chương truyện!
Ngô gia nhất định phát đạt 1
Xưởng xà phòng trở nên náo nhiệt.
Trình Loan Loan và Triệu Nhị Cẩu tách thành từng nhóm, đưa các gian phòng khác , tỉ mỉ giảng giải nội dung công việc.
Những quy trình sản xuất khi hợp thì tương đối phức tạp, song nếu chia nhỏ thành nhiều khâu, việc thực hiện từng khâu vô cùng đơn giản.
Đang lúc bận rộn, Triệu Đại Vượng vội vã chạy ùa : “Đại bá nương, Ngô Tiểu Chùy đến .”
Trình Loan Loan lau khô tay, liền theo ngoài.
Ngô Tiểu Chùy mặc một bộ y phục chỉnh tề, hết sức thận trọng ở trong sân, thấy Trình Loan Loan tiến gần, liền vội bước tới gọi một tiếng: “Thẩm.”
“Con tới nơi đây của việc, bao ăn bao ở, tiền công một tháng bốn trăm văn.” Trình Loan Loan ôn tồn : “Trước tiên, sẽ đưa con đến nơi việc.”
Ngô Tiểu Chùy cẩn trọng theo lưng nàng.
Trình Loan Loan đưa đến cổng nhà kho, đây là gian phòng rộng nhất, bởi vì là ngày đầu tiên khởi công sản xuất nên trong nhà kho vẫn còn trống .
Cổng nhà kho là một cánh cửa gỗ do nàng cố ý căn dặn Triệu lão đầu tỉ mỉ chế tác, cánh cổng dày dặn, bên một ổ khóa lớn.
“Con tạm thời phụ trách trông coi nhà kho.” Trình Loan Loan trao chùm chìa khóa tay : “Khi nhập kho cần kiểm kê hàng hóa, khi xuất kho ắt bằng chứng, nếu hàng hóa tổn thất, con gánh vác nửa phần trách nhiệm, điều gì minh bạch cứ hỏi .”
Ngô Tiểu Chùy đeo chùm chìa khóa lên cổ, thẳng lưng đáp lời: “Thẩm yên tâm , hàng còn thì con còn, hàng mất thì con cũng chẳng còn mặt mũi mà ở đây nữa.”
Phạm Khắc Hiếu
Trình Loan Loan mỉm : “Bây giờ quần chúng đều đang bận rộn công việc, e rằng đến tận buổi chiều mới thành phẩm nhập kho, con cứ nghỉ ngơi một lát, quen với cảnh quanh đây .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-483.html.]
[]
Ngô Tiểu Chùy khẽ gật đầu.
Trước tiên, y cầm chìa khóa mở cửa thương khố, thoáng qua bên trong. Hơn hai mươi chiếc thùng gỗ rỗng cùng vài vò đất chất đầy, hình như đựng mật, y cũng chẳng dùng việc chi. Khi xem xét cặn kẽ, y cẩn trọng khóa cửa, thong thả dạo quanh một lượt phường xưởng. Chỗ cửa của mỗi gian phòng đều một bức tường chắn, khiến ngoài khó lòng rõ tình hình nội bộ, trừ phi bước hẳn trong mới thể thấy rõ.
Khi quen thuộc với môi trường xung quanh, y trở Triệu gia. Nơi Trình Loan Loan sắp xếp cho y là một gian phòng chung với A Phúc. Chiếc giường trong phòng lớn, hai ngủ cũng chẳng hề chật chội chút nào.
“Tiểu Chùy, hãy đây.”
Ngô Tuệ Nương cất tiếng gọi.
Ngô Tiểu Chùy rửa sạch tay và mặt mới bước phòng nhị tỷ.
“Đệ năm nay tuổi cập kê mười lăm, cũng nên , đến đây việc nhất định dốc hết sức . Nếu phát hiện lười biếng, sẽ lập tức bảo tỷ phu đưa về quê.” Ngô Tuệ Nương hiếm khi nghiêm túc đến : “Đệ bao nhiêu ở thôn Đại Hà gửi con cháu của đến việc cho bà bà của ? Mẹ chồng của cố ý chọn , là may mắn của . Nếu lãng phí cơ duyên , sẽ thừa nhận của nữa .”
Mấy ngày nay ở nhà, Ngô lão đại và Ngô đại nương cả ngày ân cần dạy bảo, hứng chịu đủ các loại ánh mắt ghen tỵ của trong thôn, khiến Ngô Tiểu Chùy vô cùng rõ ràng đây thật sự là một cơ hội ngàn vàng. Nếu y lười nhác biếng việc tức là trái.
Bảy ngày y cũng chẳng hề nhàn rỗi, thấu đáo phân tích nguyên do lựa chọn.
Hình như lúc nương y oán trách y mặt vì một cô nương xa lạ, thì ánh mắt Triệu thẩm về phía y liền đổi.
Hẳn là Triệu thẩm chọn y vì y gan hơn .
Chẳng việc canh giữ thương khố là việc chỉ gan lớn mới ?
Nếu như ai cũng thể tùy tiện , những thứ ở trong thương khố đều lấy mất thì Triệu thẩm còn kiếm tiền bằng cách nào nữa?
“Nhị tỷ, tỷ cứ yên tâm , nhất định sẽ việc thật .” Ngô Tiểu Chùy khẽ nhếch môi : “Triệu thẩm một tháng cho bốn trăm văn tiền, đến lúc đó nhị tỷ giữ giúp .”
Ngô Tuệ Nương bật : “Để xem thể nhận tiền công chăng , hãy tính .”