Từ bà tử phất tay hiệu: “Mau tiến lục soát, ai dám ngăn cản, trực tiếp tay!”
Lũ dân đen hèn mọn , chớ hòng phá hỏng đại sự của lão nương!
Lần , bà nhất định mang đại tiểu thư trở về, hơn nữa là vinh quang rực rỡ mà rước nàng về, khiến cho cả trấn Hà Khẩu đều rằng, thiên kim đại tiểu thư của Tào gia tìm thấy!
Từ bà tử dẫn theo tám tên thủ hạ, tám tay lăm lăm trường đao, xông thẳng cửa.
Vương Vĩnh Thành cùng Triệu Tam Ngưu mỗi đều cầm một thanh đao, che chắn Trình Loan Loan.
Những thôn dân khác cũng chẳng hề nao núng lùi bước, ai nấy thuận tay vớ lấy củi khô hoặc gậy gộc quanh đó, sẵn sàng xông lên bất cứ lúc nào.
Trong căn phòng cũ kỹ phía xa, Hạ Tiêu đang tắm nắng hiên thì thấy một màn như , liền chầm chậm dậy, hướng về phía đó, tuy nhiên vết thương vẫn lành, bước quả thực phần chậm chạp.
Chưa kịp bước tới nơi thì Tào Oánh Oánh từ trong phòng bước .
Trình Loan Loan thấy, trong lòng dấy lên những cảm xúc khó tả. Nếu Oánh Oánh vẫn luôn trốn tránh , nàng ắt sẽ cố sức che chở cho . khi Oánh Oánh lộ diện, trong lòng nàng tuy dấy lên nỗi lo âu, song đồng thời cũng nảy sinh vài phần kính nể. Một tiểu cô nương mười lăm tuổi chẳng né tránh lưng ai, mà dũng cảm đối mặt với tất thảy. Bởi lẽ , sự yêu mến của Trình Loan Loan dành cho tiểu cô nương càng tăng thêm một bậc.
Triệu Nhị Cẩu bên cạnh, lòng nóng như lửa đốt, gương mặt hiện rõ vẻ cam lòng. chẳng thể nghĩ biện pháp nào, tài nào ngăn cản Tào gia, cũng chẳng thể thuyết phục Tào Oánh Oánh trốn … Đây là đầu tiên cảm thấy, trong cuộc đời quá nhiều điều bản chẳng thể khống chế, quả thực quá đỗi yếu ớt…
“Các ngươi mau dừng tay !”
Tào Oánh Oánh lạnh giọng quát tháo.
Từ bà tử ngẩng đầu, mặt lập tức nở nụ tươi rói: “Đại tiểu thư, lão nô cuối cùng cũng tìm ! Người mau lên xe , chúng mau chóng hồi phủ!”
Chỉ cần tìm thấy đại tiểu thư là đủ, việc xử lý đám thôn dân cũng chẳng cần vội vàng. Để ngày , lão nương sẽ thong thả mà xử lý từng đứa một!
Phạm Khắc Hiếu
Bà lao nhanh tới, toan nắm lấy tay áo của Tào Oánh Oánh.
Tào Oánh Oánh vung tay hất văng: “Lớn mật! Kẻ nào cho phép ngươi chạm ? Mau quỳ xuống!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-448.html.]
Từ bà tử ngây , nét mặt hiện rõ vẻ khó tin. Tiểu tiện nhân , dám cả gan bắt lão nương quỳ xuống ?
Bà ít giáng mấy cái tát lên vị đại tiểu thư . Đường đường là đại tiểu thư Tào gia mà ở Tào phủ xem sắc mặt bà để hành sự, bởi , bà xưa nay từng xem vị đại tiểu thư gì!
“Xem cũng chẳng hạ nhân của Tào gia.” Trình Loan Loan khẽ mỉm : “Đầu tiên là mạo danh quan phủ, đó giả mạo Tào gia. Ta thấy bọn ngươi quả là chán sống!”
Từ bà tử giận dữ : “Ta chính là bà tử hạng nhất của Tào gia, là lão nô cận bên cạnh phu nhân. Sao thể là kẻ mạo danh như lời ngươi ?”
“Nếu quả thật là hạ nhân Tào gia, vì thấy đại tiểu thư hành lễ theo phép tắc? Hơn nữa, đại tiểu thư bảo ngươi quỳ xuống thì ngươi quỳ xuống, lẽ nào quyền do dự?” Trình Loan Loan lạnh lùng : “Không quỳ, tất nhiên ngươi Tào gia. Hôm nay, dù đổi bằng bất cứ giá nào, cũng sẽ để ngươi mang chất nữ của .”
Vừa nàng thế, lập tức lập trường của thôn dân càng thêm kiên định. Tiểu Điểm ở bên ngoài cũng loạng choạng xông sân, chồm về phía đoàn của Tào gia mà sủa gầm gừ.
Tào Oánh Oánh mắt nàng hoe đỏ.
Nàng tài đức gì, thím che chở như .
Càng cảm động bao nhiêu, dung nhan nàng càng lộ vẻ cương nghị, lạnh lùng bấy nhiêu.
Từng yếu đuối nhiều năm như , khuất phục một kẻ bà tử nhỏ bé, giờ đây, nàng học cách vươn mạnh mẽ.
Có thím Triệu che chở, thôn Đại Hà nhiều như ở phía , nàng thể sợ, cũng nên sợ một tên hạ nhân Tào gia bé mọn.
Tào Oánh Oánh giơ tay lên, một cái tát giáng thẳng xuống: “Ta bảo, ngươi mau quỳ xuống cho !”
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ bà tử tức đến run rẩy: “Ngươi, ngươi dám tay đ.á.n.h ……”
“Đã bảo ngươi quỳ thì mau quỳ xuống, lắm lời thế!” Triệu Nhị Cẩu một cước đá tới: “Hãy quỳ cho thẳng thớm mà đại tiểu thư nhà các ngươi dạy bảo!”
Thẩm Chính lạnh: “Ở Thẩm gia nhà , loại tiện nô xứng đáng ba mươi đại bản, đ.á.n.h c.h.ế.t là hợp ý nhất!”