Mắt Triệu Nhị Cẩu khẽ đảo, hai tay dâng lưỡi liềm lên: “Đây là nông cụ dùng để gặt lúa, Thẩm thiếu gia xuống đây thử một chăng?”
Thẩm Chính vốn là kẻ ham chơi, thứ gì cũng chỉ hứng thú trong chốc lát. Hắn quẳng lá cây xuống đất, nhảy phắt xuống ruộng, về phía Triệu Nhị Cẩu đến. Hắn còn sờ đến lưỡi liềm, đột nhiên cảm thấy chân vướng vật gì đó, cả lập tức đổ nhào về phía . Trên mặt đất là rạ rơm, nếu Triệu Nhị Cẩu đúng lúc che ở phía , khuôn mặt của ắt sẽ rạ rơm cào xước.
“Ai da, Thẩm thiếu gia, ngài ?”
Triệu Nhị Cẩu vội vàng đỡ dậy, vẻ quan tâm mặt thế nào cũng thấy giả dối.
Thẩm Chính tức đến xanh mặt: “Triệu Nhị Cẩu ngươi giỏi lắm, dám ngáng chân , thấy ngươi quả là tìm c.h.ế.t!”
Triệu Nhị Cẩu vẻ mặt vô tội: “Ngoài ruộng nơi nơi đều là rạ rơm, Thẩm thiếu gia hẳn là vấp chúng nên mới ngã. Đất ruộng chẳng bằng phẳng, thích hợp để ngài ở lâu, ngài vẫn nên trở về thôi.”
Thẩm Chính cũng về, song liệu thể trở về chăng?
Trình Loan Loan thầm trừng mắt Triệu Nhị Cẩu. Nếu Thẩm Chính khống chế phương hướng mà ngã bổ nhào lên đống rạ , e rằng chuyện sẽ hóa lớn.
Nàng bước tới, chậm rãi : “Thẩm thiếu gia, nơi đây chẳng chốn vui đùa. Ngài hoặc về sân trong tách hạt lúa, hoặc theo Tứ Đản nhặt bông. Hễ nhặt đủ năm cân, liền xem như ngài thành nhiệm vụ.”
Mặt Thẩm Chính tối sầm, trong lòng một chút cũng chẳng ở nơi !
Song thôn phụ mang vẻ mặt lạnh lùng, nàng cha giao phó, lấy lông gà lệnh tiễn, chẳng hề cố kỵ phận cao quý của .
Hắn thở phì phì, theo Triệu Tứ Đản nhặt bông lúa.
Bông lúa rơi rải rác giữa đống rạ, nhặt từng bông bỏ chiếc sọt lưng.
Thẩm Chính mới nhặt mấy bông liền cảm thấy động tác liên tục khom lưng dậy quả thực quá đỗi mệt nhọc, eo đau đến mức như gãy đôi.
Hắn liếc Triệu Tứ Đản đang phía , nảy một diệu kế, liền bước nhanh tới, đưa tay hốt một nắm lúa nhét sọt của .
Chiếc sọt phía đột nhiên nhẹ hẫng, Triệu Tứ Đản đầu , hai mắt trợn tròn: “Thẩm thiếu gia, ngươi đang gì ?”
Thẩm Chính lạnh một tiếng, tiếp tục lấy lúa từ sọt của .
Phạm Khắc Hiếu
“Grào…”
Một bóng xám lao vụt từ trong ruộng, cao đến đầu gối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-270.html.]
Thân lông xám tro, đôi mắt xanh lục hình tam giác, vẻ mặt trông vô cùng hung dữ.
“Sói! Có sói!”
Thẩm Chính trợn tròn đôi mắt, bỏ chạy thục mạng.
Tiểu Điểm đuổi theo, c.ắ.n vạt áo choàng của .
Thẩm Chính sợ tới mức mặt tái nhợt, ngã lăn bờ ruộng.
“Tiểu Điểm, chớ c.ắ.n .” Triệu Tứ Đản chạy : “Đây là Thẩm thiếu gia, là khách của nhà chúng , ngươi vô lễ.”
Hắn sờ sờ đầu của Tiểu Điểm.
Tiểu Điểm lập tức buông Thẩm Chính , ngoan ngoãn xuống bên cạnh Triệu Tứ Đản.
Thẩm Chính trợn mắt, há hốc mồm.
Khốn kiếp, đây là một con sói ? Sao lời như ch.ó con ?
Không lẽ nhận thức của lệch lạc?
Hắn dậy, tiến lên một bước.
“Gừ…”
Tiểu Điểm lập tức thẳng, chắn mặt Triệu Tứ Đản, bộ dáng như sắp nhào tới nơi.
Thẩm Chính ngã đất nữa.
Triệu Tứ Đản qua, lấy lúa trong sọt của Thẩm Chính, mở miệng : “Nương từng dạy, việc của thì , biểu ca cũng , cầu khác bằng cầu chính , Thẩm thiếu gia, ngài mau về việc .”
Triệu Tứ Đản mang theo Tiểu Điểm tiếp tục bận rộn.
Thẩm Chính bờ ruộng, tức đến điên . Hắn đường đường là Thẩm thiếu gia, mà một hài tử mười tuổi dạy dỗ, quả là hổ xuống đồng bằng ch.ó khinh.
Hắn dùng chân đá đổ cái sọt, cứ việc đấy, xem Triệu Trình thị thể gì !