Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Mặt trời dâng lên tới đường chân trời.
Xe bò dừng đường cái của trấn Bình An.
Phạm Khắc Hiếu
Trình Loan Loan và Triệu Đại Sơn bước xuống xe, tiên tìm đến hiệu cầm đồ.
Sắc trời còn sớm, trấn qua kẻ tấp nập, hàng quán bên đường đông đúc, đa phần là những sạp hàng ăn vặt, hương thơm ngào ngạt khắp nơi.
Đi tới hiệu cầm đồ, Trình Loan Loan dừng chân một chút: "Đại Sơn, con mua hai chiếc bánh bao nhân thịt ."
Sau đó nàng lấy mấy văn tiền từ bên hông đưa tới.
Triệu Đại Sơn rời .
Trình Loan Loan cất bước hiệu cầm đồ, tiểu nhị dậy đón tiếp.
Nàng lấy cây ngân trâm từ trong tay áo , tiểu nhị thẩm định phẩm chất, đó giơ một ngón tay: "Một trăm văn."
Chân mày Trình Loan Loan khẽ giật, phu quân nàng tốn gần một lượng bạc để mua về thứ , mà chỉ đáng một trăm văn?
"Ngân trâm cũ , kiểu dáng cũng thời, hơn nữa, gần đây nhiều mang trang sức đến đây cầm, giá cả tự nhiên cũng hạ thấp." Tiểu nhị lý lẽ rành mạch . "Vị đại nương , cũng giá sai."
Một tiếng "đại nương", khiến Trình Loan Loan thầm rơi lệ.
Nàng thu cây ngân trâm: "Thôi , đáng."
Một trăm văn thật sự quá ít ỏi, chỉ chừng tiền lẻ mà đem cầm tín vật đính ước của nguyên chủ cùng phu quân thì thật chẳng đáng.
Nàng ngoài, tiểu nhị cũng chẳng giữ nàng . Chờ đến khi trong nhà hết lương thực, vị đại nương tất sẽ thôi.
Vừa tới bên ngoài, Triệu Đại Sơn mang bánh bao về tới. Hắn vội vàng hỏi: "Nương, bao nhiêu tiền?"
Trình Loan Loan khẽ đặt ngân trâm trong tay áo, cất lời: "Hai trăm văn."
Số tiền kiếm từ việc bán nấm ngày hôm qua, khi mua gia vị cùng xà phòng, mua thêm hai chiếc bánh bao thịt sáng nay, vặn còn đúng hai trăm văn tiền.
Triệu Đại Sơn mừng rỡ nở nụ : "Hai trăm văn thể mua ít lương thực..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-23.html.]
[]
Trong nhà lương thực, lòng mới thể an tâm đôi chút.
Trình Loan Loan rút mười văn tiền đưa cho , phân phó: "Con chạy đến tiệm tạp hóa mua chút muối, tiện thể mua thêm vài loại gia vị cần dùng. Ta sẽ tiệm ngũ cốc xem qua một lượt."
Triệu Đại Sơn vội vàng nhét bánh bao miệng, cầm tiền đồng, liền tức tốc theo lời mẫu .
Trình Loan Loan lập tức tiến đến tiệm ngũ cốc. Tại đây, mỗi loại lương thực đều niêm yết giá rõ ràng: gạo mười hai văn một cân, ngô năm văn, bột mì tám văn.
Đôi mày liễu của nàng khẽ nhíu . Nhớ lúc khi lên trấn mua lương thực, ngô chỉ cần hai văn tiền một cân, mà chẳng qua bao lâu, giá cả tăng vọt đến nhường .
Nàng rời khỏi tiệm ngũ cốc, tiến một con hẻm vắng , mở Thương Thành. So với giá cả ở tiệm ngũ cốc bên ngoài, đồ vật trong Thương Thành quả thực hợp lý hơn nhiều.
Gạo chỉ hai văn tiền một cân, nàng mua liền hai mươi cân. Bột mì bốn văn tiền một cân, cũng mua hai mươi cân. Sau đó, nàng dùng ba mươi văn tiền mua thêm một chiếc nồi sắt.
Chiếc giỏ lưng nàng bỗng chốc trở nên nặng trĩu. Vốn dĩ nàng định mua thêm vài món đồ nữa, nhưng thực sự sức vóc kham nổi.
Trình Loan Loan vác chiếc giỏ nặng vài chục cân ngoài, liền gặp Triệu Đại Sơn.
Trong tay Triệu Đại Sơn là một bọc muối nhỏ. Hắn buồn bã : "Nương, muối tăng giá , mười văn tiền giờ chỉ mua chút ít như thôi."
Trình Loan Loan khẽ lắc đầu: "Ta cũng mới mua một ít đồ, chúng về nhà thôi."
Giá muối trong Thương Thành quả thực rẻ vô cùng, mười văn tiền thể mua đến năm bao lớn.
Hai đang tiến về phía xe bò, chợt thấy tại ngã tư đường cái bỗng nhiên náo động. Dân chúng đường vẻ mặt kích động bàn tán xôn xao.
"Đêm qua, nhà Vương viên ngoại đạo phỉ đột nhập, trộm mất đến một ngàn cân gạo."
"Tên đạo phỉ quá ư to gan, mà dám lẻn nhà trộm cướp lương thực. Đã báo quan ?"
"Đêm qua báo quan , song vẫn bắt kẻ nào. Ban đêm nhớ kỹ khóa cửa cẩn thận, đừng để đạo phỉ dòm ngó."
"..."
Trình Loan Loan ngoảnh đầu , chỉ thấy bảng giá trong tiệm ngũ cốc đổi, gạo vụt tăng lên mười lăm văn một cân.
Triệu Đại Sơn trợn tròn mắt, há hốc miệng kinh ngạc: "Sao thành thế ..."
Trình Loan Loan khẽ thở dài một tiếng.