Mời chư vị độc giả vui lòng tiếp tục thưởng lãm những trang kế tiếp của chương truyện !
Phạm Khắc Hiếu
Thức ăn ở nhà ăn vô cùng phong phú và thịnh soạn.
Tần vương rộng rãi chi tiêu, nhà ăn chẳng cần lo lắng về chi phí, đều là những nguyên liệu thượng hạng, gà vịt, cá thịt, sơn hào hải vị gì cũng đều đủ cả.
Cả đám Bàng Kiệt, Lý Kiện cũng chẳng còn đòi hỏi kẻ khác hầu hạ nữa, tự bưng khay cơm đến cửa sổ, múc lấy thức ăn và cơm đầy ụ một khay lớn, thưởng thức vô cùng thỏa thê.
Sau khi ăn xong, cả đám lau miệng xong, toan rời .
Đầu bếp của nhà ăn tiến đến nhắc nhở rằng: “Sau khi thưởng thức bữa ăn xong xuôi, cần đặt khay cơm về đúng vị trí quy định, mong chư vị công tử…”
“Câm miệng!” Bàng Kiệt lạnh lùng quét mắt qua: “Lão tử tự tay bưng lấy thức ăn là quá nể mặt các ngươi đó, thế mà còn voi đòi tiên. Cút! Cút ! Cút sang một bên!”
Hắn dậy, phủi sạch bụi vai áo, nghênh ngang bước .
Lý Kiện dùng ngón tay xỉa răng : “Bàng , hình như tiết học đầu tiên của buổi sáng nay là tiết của Tuệ phu nhân, nên tới dự ?”
“Ngươi nhảm!” Bàng Kiệt lạnh lùng : “Chiều hôm qua, các ngươi lĩnh hội điều gì chăng? Chẳng học gì cả! Nàng chẳng lấy một chút chân tài thực học nào, phí hoài thời giờ theo học, chi bằng về nhà ngủ một giấc còn hơn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Một vị công tử bên cạnh khẽ : “Tối qua đói đến nỗi thể chợp mắt, thành bài văn mà Tuệ phu nhân giao . Đã dày công , nếu nộp thì quả là uổng phí công sức.”
Lý Kiện trợn tròn mắt: “Thế mà ngươi giấu chúng mà bài, còn kết giao cùng bọn nữa chăng?”
“Ta…” Vị công tử đó cúi đầu: “Chắc các cũng , tổ phụ của năm xưa từng chinh chiến sa trường, bỏ nơi biên cương, thi cốt cũng còn vẹn … Hôm qua lúc Tuệ phu nhân giảng bài, nhớ tới tổ phụ từng gặp mặt, luôn một điều gì đó để tưởng nhớ. Chỉ khi thành bài văn đó, lòng mới cảm thấy đôi chút an yên…”
Các vị công tử khác cũng lượt phụ họa.
“Kỳ thực bài giảng của Tuệ phu nhân cũng , khiến bỗng chốc ngộ nhiều điều.”
“Ta cũng vài dòng cảm nghĩ về bài học hôm qua, chi bằng nên nộp thì hơn.”
“Bàng , yên tâm, bọn sẽ nộp bài tập cáo lui, tuyệt đối nán giảng đường…”
Trong lúc đám đang bàn tán xôn xao, một tiểu khác thở dốc chạy tới: “Bàng , chẳng , đại sự xảy !”
Bàng Kiệt khẽ nhíu mày: “Chuyện gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1579.html.]
“Bảng điểm dán ở cửa giảng đường, …” Tiểu lắp bắp hồi lâu mới thốt nên lời: “Bàng , cuối cùng.”
Bàng Kiệt vẫn tỏ lãnh đạm: “Đứng cuối cùng thì cuối cùng, lão tử chẳng thèm bận tâm.”
Hắn là quý tử của Đại học sĩ, đây luôn tu tập tại Quốc Tử Giám. Lúc ở Quốc Tử Giám, thường xếp chót bảng, bởi vì học hành quá đỗi tệ hại, phụ cảm thấy quá chi là mất mặt, bèn bảo tới tộc học của Bàng gia mà tu tập. Dù ở tộc học, lúc khảo thí vẫn cứ cuối bảng.
Chẳng chỉ là cuối mà thôi , sớm quen thuộc .
Lý Kiện ghé sát , vội vàng hỏi: “Vậy còn thì , hạng mấy?”
Tiểu suy nghĩ đôi chút đáp: “Lý hạng hai mươi ba.”
“Cái gì?” Lý Kiện kinh ngạc: “Năm mươi tư , thứ hai mươi ba, vượt qua hơn phân nửa , ha ha ha, ôi chao, xem cũng tiền đồ đấy chứ! Nếu phụ tin xếp hạng hai mươi ba, chắc chắn sẽ mừng đến phát điên mất! Đi thôi, thôi, mau xem thử cái bảng điểm đáng ghét !”
Hắn ha hả hồi lâu, đầu thấy sắc mặt Bàng Kiệt đen sạm.
“Khụ, Bàng , đây chỉ là cái bảng điểm vô vị , chẳng gì đáng bận tâm, ha ha.” Lý Kiện ôm vai : “Tối qua ngủ ngon, chi bằng về phòng nghỉ ngơi cho khỏe, còn , xin Bàng thám thính tin tức đôi chút…”
Bàng Kiệt đám tiểu bên cạnh: “Hôm qua chúng đều biểu hiện đều như , dựa lẽ gì mà chót?”
Hắn chẳng bận tâm hạng mấy, nhưng rõ ràng đều như , lẽ nào chót bảng?
Đây rõ ràng là Tuệ phu nhân cố ý nhắm mà gây khó dễ.
Hắn hừ lạnh: “Ta xem rốt cuộc cái bảng điểm xếp đặt .”
Hắn phất tay áo, sải bước về phía giảng đường.
Vừa đến cửa, một đám vây kín bảng điểm để xem thứ hạng.
Vừa thấy bóng , đám lập tức tự động tránh sang hai bên.
Hắn quét mắt qua, hạng nhất là Bành Vọng, là đồng hương bản xứ của Tuệ phu nhân, đây rõ ràng là quá đỗi thiên vị.
Các hạng từ hai đến mười ba tiếp theo đều là đám tú tài .
Tiếp đến, chính là đám bọn .