Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Động cơ tay của Vinh Khánh quận chúa 2
“Nguyễn phu nhân, Nguyễn tiểu thư, xin , thật sự xin , sai , bao giờ... bao giờ dám tái phạm lầm như nữa.”
“Tuệ Thục nhân vô cớ mà chịu tai ương , cũng xin nhận lời tạ của . Ta sai , nào còn mặt mũi nào dám cầu xin tha thứ....”
Vinh Khánh quỳ gối, lê đến mặt Nguyễn phu nhân cùng Trình Loan Loan, lệ rơi như mưa, bộ dạng như hoa lê đái vũ, trông vô cùng đáng thương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phạm Khắc Hiếu
Trái tim thái hậu chợt hóa mềm nhũn.
Năm đó khi cố thái tử quật khởi trở , quyến của Vinh Khánh đúng lúc tiến cung thăm nàng, cũng bởi lẽ đó mà bỏ mạng tay vây cánh của cố thái tử.
Có thể , Vinh Khánh vì hoàng thất mà mất bộ quyến.
“Ai gia cũng tự trách các khanh.” Thái hậu ôm Vinh Khánh lòng, khẽ thở dài, cất lời: “Vinh Khánh từ thuở bé lớn lên bên cạnh ai gia, song ai gia chỉ một lòng hướng Phật tu niệm, lơ là giáo dưỡng, để nàng mắc lầm lớn lao đến nhường .”
Thái hậu hạ tạ , Nguyễn phu nhân nào dám truy cứu mãi, vội vàng đáp lời: “Thần phụ cũng sẽ răn dạy nữ nhi thật , tuyệt đối sẽ bao giờ... bao giờ dám mạo phạm quận chúa nữa.”
“Người !” Thái hậu mở miệng: “Mau khiêng chiếc hòm châu báu từ ngự khố của ai gia đây.”
Cung nhân tuân lệnh, khiêng một chiếc hòm lớn. Nắp mở, bên trong rực rỡ nào vàng bạc ngọc thạch, nào châu báu trang sức, lóa mắt đến nỗi khó lòng thẳng.
“Những bảo vật tặng cho Nguyễn phu nhân, Nguyễn tiểu thư cùng Tuệ Thục nhân, xem như một chút an ủi.” Thái hậu thêm: “Đây là tấm lòng của ai gia, chớ nên khước từ.”
Nguyễn phu nhân cùng Trình Loan Loan khẽ trao đổi ánh mắt, đành cúi đầu dập đầu tạ ơn.
Sau khi tạ ơn, ba nán lâu, liền dậy cáo lui.
Chợt lúc dậy, Trình Loan Loan suýt chút nữa lảo đảo ngã quỵ. Đầu gối nàng vô cùng đau đớn, đôi chân tê dại như còn là của nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1462.html.]
Nguyễn Minh Châu bình tĩnh đỡ lấy nàng, ba từ tốn rời khỏi cung Nhân Thọ.
[]
Các nàng khuất dạng, Vinh Khánh một nữa quỳ sụp xuống: “Thái hậu, con sai , phẩm hạnh như con nào dám xứng với vị trí quận chúa. Cúi xin thái hậu phế bỏ phong hào quận chúa của con, con bằng lòng cạo đầu ni, từ nay về bầu bạn cùng thanh đăng cổ phật....”
“Ngươi hồ đồ gì ?” Thái hậu đỡ nàng dậy: “Chuyện quả thật là của con, ai gia cấm túc con chính là con ngẫm nghĩ cho kỹ về sai lầm của , thấu rõ vì sai, tường tận mới thể xứng với vị trí quận chúa, minh bạch con đường tương lai như thế nào.... Ai gia cũng tuổi cao sức yếu, chẳng thể che chở con bao lâu nữa. Chờ khi kết thúc nửa năm cấm túc , ai gia sẽ tìm cho con một mối lương duyên .”
Vinh Khánh chợt khẩn trương, vội : “Thái hậu, con ....”
“Ngươi từ thuở nhỏ mất bộ , ở trong cung cấm mất tự do, Tiêu gia chúng nợ ngươi quá nhiều.” Thái hậu khẽ vuốt mái tóc nàng: “Sau khi ngươi thành , sẽ nhanh chóng hậu duệ của riêng . Con cái của ngươi sẽ chỉ yêu thương duy nhất mẫu là ngươi. Càng sinh nhiều cốt nhục, những đứa trẻ đó sẽ càng yêu thương ngươi. Như ngươi sẽ cần đố kỵ với kẻ khác.”
Vinh Khánh quận chúa , lòng tràn ngập đắng chát.
Đây chỉ là một lời biện hộ ngụy tạo mà thôi.
Nàng từng xuất giá, càng nguyện gả cho bất cứ nam nhân nào khác ngoài Lục ca của nàng....
Khi Thái hậu cùng Vinh Khánh quận chúa trò chuyện, ba Trình Loan Loan rời khỏi cổng cung.
Khuôn mặt Nguyễn phu nhân thoáng hiện vẻ cảm thán, lên tiếng: “Thật ngờ tâm địa Vinh Khánh quận chúa nhỏ nhen đến . Người khác yêu chiều đích nữ, cưng chiều mà khiến nàng thấy chướng tai gai mắt....”
Nguyễn Minh Châu hừ một tiếng: “Một hề mang huyết mạch hoàng gia như nàng thể Thái hậu cưng chiều đến mức mới càng khiến khác đố kỵ mới . Vậy mà nàng còn dám tỏ thái độ đố kỵ với khác.”
“Nơi đây là cửa cung cấm, nhớ kỹ, cẩn trọng từ lời ăn tiếng đến hành vi cử chỉ.” Nguyễn phu nhân quắc mắt nàng một cái, đó bước tới nắm lấy tay Trình Loan Loan: “Nếu Tuệ Thục nhân chê bai, chúng kết nghĩa tỷ ? Dù lớn hơn ngươi chừng mười mấy xuân xanh, nhưng tuổi tác của tiểu nữ xấp xỉ với lệnh công tử của ngươi. Ta mạo cậy lớn tuổi hơn mà xưng tỷ tỷ, gọi ngươi là Loan Loan , ?”
“Nguyễn phu nhân cứ gọi là Loan Loan là .” Trình Loan Loan mỉm đáp lời: “Sau Minh Châu cứ gọi là Loan Loan dì.”
“Vâng ạ.” Nguyễn Minh Châu lập tức sửa miệng: “Loan Loan dì.”
“Miệng lưỡi thật ngọt ngào.” Trình Loan Loan tháo một chiếc vòng ngọc cổ tay xuống, trao tặng nàng: “Chưa kịp chuẩn lễ vật, vật con cứ tạm nhận lấy, sẽ tặng con món đồ quý giá hơn bội phần.”
Nguyễn Minh Châu liền đeo lên cổ tay, chiều khoe khoang.
Cứ như , quan hệ giữa hai gia đình chợt trở nên thiết hơn bội phần.