Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Thăm hỏi Thẩm lão phu nhân (2)
Trình Loan Loan mỉm cất lời: “Đã lâu chạm đến bài bạc, phần quen tay, mong ba vị phu nhân chớ trách bài chậm chạp.”
Ba vị phu nhân vội vã xua tay, khép nép đáp lời sẽ , đó liền xoa bài, tự tìm chỗ an tọa.
Lục Ánh Tuyết cầm một đĩa hạt dưa, ở bên cạnh quan sát cảnh náo nhiệt. Nàng vốn cực kỳ ưa thích buôn chuyện thị phi, tỉ mỉ quan sát ba vị phu nhân mới đến, dần dà cũng tường tận dụng ý của Thẩm lão phu nhân. Sau đó, nàng liền xích bên Thẩm lão phu nhân, ghé đầu thủ thỉ trò chuyện…
Trình Loan Loan cũng chẳng kẻ ngu dại, chỉ ba ván bài, nàng thăm dò phần nào lai lịch ba vị phu nhân .
Có hai vị phu nhân phu quân, một vị phu nhân khác trẻ tuổi hơn, bốn năm năm buộc hòa ly, nay đang nương tựa tại nhà đẻ.
Chắc hẳn dụng ý của Thẩm lão phu nhân là các nàng cẩn thận quan sát phương diện của vị phu nhân hòa ly , ý mai mối cho Thẩm Đông Minh.
Một nhiệm vụ trọng yếu như , Trình Loan Loan đương nhiên dám lơ là. Nàng đ.á.n.h bài nhân tiện trò chuyện cùng ba vị phu nhân...
6. Bốn cứ thế chơi từ buổi trưa cho đến tận buổi chiều tà, mãi đến lúc gần bữa tối ba vị phu nhân mới dậy cáo từ.
Chờ ba rời , Lục Ánh Tuyết liền phấn khởi cất lời: “Lão phu nhân, thấy vị nương tử thật sự tồi. Năm nay ba mươi hai tuổi, vẫn thể coi là còn trẻ tuổi, quan trọng hơn cả là tính tình đôn hậu, tiến thoái chừng mực, e rằng hợp với Thẩm đại nhân.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1424.html.]
[]
Trình Loan Loan cũng gật đầu phụ họa, cất lời: “Chơi bài thể phần nào nhân phẩm một . Vị Hoàng nương tử quả thật tồi. Chỉ là Thẩm đại nhân ý chăng?”
“Từ xưa đến nay, hôn nhân đều do cha định đoạt, thích cũng chẳng hề chi.” Thẩm lão phu nhân chút ngang ngược đáp: “Chẳng năm xưa Đông Minh và mẫu của Chính Nhi cũng từng gặp mặt thành hôn đó ? Chỉ là mẫu Chính Nhi mệnh bạc, ôi thôi, những chuyện đau lòng nữa... Vậy các ngươi cảm thấy vị Hoàng nương tử ? Vậy để nhờ bà mối đến tận cửa hỏi thăm một tiếng...”
Phạm Khắc Hiếu
Đang lúc trò chuyện, từ ngoài cửa vọng giọng đầy vẻ lo lắng của Thẩm Đông Minh: “Nương , nhi tử , sẽ thành nữa, cớ nương cứ chịu an phận như ?”
Y tin Trình Loan Loan đến đây, liền lập tức gác chính sự trong tay, gấp rút hồi phủ. Chẳng ngờ, về lão phu nhân đang cùng Trình Loan Loan thương thảo chuyện hôn sự của y.
Cảm giác khiến y hổ thẹn vô cùng.
Thẩm lão phu nhân ngoảnh đầu y, tức giận : “Chẳng tìm thê tử cho con, mà là tìm một phu nhân quán xuyến gia sự. Dù cũng chẳng thể việc đều giao cho lo liệu, con chẳng nghĩ xem năm nay bao tuổi , mà ngày ngày vẫn lo lắng cho con ư?”
Chỉ là bà thấy cảnh Hoàng nương tử ở chốn khuê các chịu cảnh khổ sở, mà Thẩm gia bọn họ quả thật đang thiếu một phu nhân tề gia nội trợ, vặn thể thành một đôi…
“Chờ đầu xuân sang năm, khi Chính Nhi tất thi Hội, sẽ tính đến hôn sự với Lâm gia.” Thẩm Đông Minh mệt mỏi đáp lời: “Đến lúc đó, tức phụ của Chính Nhi sẽ gánh vác gia sự, sẽ để nương lao tâm khổ tứ nữa. Mong nương gắng sức thêm vài tháng nữa chăng?”
Y dứt lời, mệt mỏi day day ấn đường.
Thẩm lão phu nhân vốn chẳng ngang ngược vô lý, thấy y kiên quyết như , bèn thêm lời nào.
Thẩm Đông Minh nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Tuệ Thục nhân, gần đây Hộ bộ đang dồn sức khai triển công trình thủy lợi, vài vấn đề mong ngài chỉ giáo đôi lời. Mời ngài cùng đến thư phòng đàm luận chút đỉnh.”
Trình Loan Loan khẽ gật đầu, tùy y bước thư phòng.