Tiền gia cùng Lãnh gia kết (2)
Phạm Khắc Hiếu
“Ta một lời, sợ Tuệ Cung nhân chê .” Tiền lão gia tử khẽ ho khan, đoạn tiếp lời: “Kỳ thực, Huy nhi vẫn luôn thầm để ý Lãnh tiểu thư. Chỉ là Huy nhi công danh, sợ Lãnh viên ngoại khinh khi, nên Tiền gia cũng chẳng dám đề cập đến chuyện .”
Trình Loan Loan mơ hồ nhớ , năm Lãnh gia ném tú cầu tuyển rể, Tiền Huy là quyết giành cho bằng . Nào ngờ ý trời trớ trêu, tú cầu vô tình lọt tay Chiêu nhi.
Nếu ý trời sắp đặt, lẽ con cái của Tiền Huy và Lãnh tiểu thư e rằng chập chững .
Nàng mỉm : “Đây quả là một chuyện lành.”
“Tất cả là do …” Lãnh viên ngoại ảo não tự trách: “Năm xưa, đáng lẽ nên hồ đồ... Thôi, chuyện cũ nhắc nữa. Huy nhi là một đứa trẻ ngoan. Mỗi khi ghé Hồ Châu, nó đều đến tận cửa bái phỏng, cứ ngỡ duy trì mối giao hảo ăn với Lãnh gia . Mãi mới , chỉ hỏi thăm tin tức của Sương Nhi. Sương Nhi sức khỏe yếu ớt, gặp một tấm lòng chân thành như , là phúc phận tu luyện từ tám kiếp . Lãnh gia nào tư cách khinh khi Huy nhi chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền lão gia tử nét mặt nghiêm nghị, cất lời: “Chẳng vấn đề khinh khi , mấu chốt vẫn là tâm ý của hai đứa trẻ. Chẳng Lãnh tiểu thư đây bằng lòng chăng...?”
Lãnh viên ngoại lộ nụ tươi tắn: “Mấy ngày , mẫu của nàng dò hỏi ý tứ, nàng cũng bằng lòng. Bằng , thể đây trò chuyện vui vẻ cùng Tiền lão cơ chứ?”
Năm xưa, Lãnh gia bọn phú quý phù phiếm che mờ mắt, mới mong tìm một vị tú tài về con rể. trải qua mấy năm nay, dần hiểu rõ, quyền thế tựa như thứ bỏng tay, chỉ là phù du chóng tàn. Điều cốt yếu là một nhà hòa thuận, êm ấm. Chỉ cần nữ nhi yêu thích, đối phương phận , Lãnh gia bọn cũng bằng lòng nhận. Huống hồ, Tiền Huy cũng kẻ tầm thường gì.
Trình Loan Loan cũng mỉm hân hoan: “Đến lúc đó, khi hai nhà Tiền Lãnh tổ chức hỷ yến, nhất định gửi thiệp báo hỷ cho . Nếu thời gian, nhất định sẽ đến uống một chén rượu mừng.”
Tiền lão gia tử lớn, Lãnh viên ngoại cũng bật sảng khoái, giơ chén rượu lên cùng cụng một tiếng.
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1314.html.]
Ngay lúc , bên ngoài cửa tửu lâu bỗng truyền đến tiếng tranh chấp ồn ào.
Trình Loan Loan khẽ nhíu mày đầu , thấy một nam tử trung niên, y phục quý phái, đang ở cửa, phía là một đoàn tùy tùng đông đảo.
Nam tử giáng cho chưởng quỹ một cái tát như trời giáng, lạnh lùng : “Mau sắp xếp một nhã gian cho ! Bằng , sẽ lật tung tất cả bàn ghế nơi đây!”
Chưởng quỹ phía , run rẩy sợ hãi đáp lời: “Đại Hà Yến chúng quy định, nhã gian đặt một tháng hoặc thẻ vàng mới thể . Vị khách quan đặt cũng , chúng thể châm chước để quý vị dùng bữa tại đại sảnh...”
“Láo xược!” Tùy tùng phía nam tử tiến lên một bước, hung tợn quát lớn: “Ngươi đây là ai , dám vô lễ đến nhường !”
Chưởng quỹ dọa đến mức co rúm . Hắn ăn bao năm nay, từng tiếp đón quý nhân, nhưng quả thực từng thấy vị khách nào khí thế ngang tàng, ngạo mạn đến .
Hắn vốn định nhân nhượng đôi chút, song trong sảnh lớn đông qua như , nếu vì mà phá lệ, e rằng các khách nhân khác về cũng sẽ noi theo để nhã gian, khi Đại Hà Yến của ắt chẳng thể yên kinh doanh.
lúc , một thanh âm trong trẻo chợt vang lên: “Vị khách quan đây quả thật nóng nảy, xin mời dùng chút nguội bớt lửa giận.”
Trình Loan Loan tay cầm một chén , tiến đến dâng cho nam tử trung niên: “Ta là chủ nhân của Đại Hà Yến. Vị khách quan bất kỳ thỉnh cầu gì, cứ việc rõ với .”
Nàng dứt lời, chưởng quỹ lập tức ngẩng phắt dậy.
Chủ nhân của Đại Hà Yến, chẳng là… Tuệ Cung nhân !
Trời đất ơi, Tuệ Cung nhân giá lâm tửu lâu của dùng bữa mà !
Thấy nam tử đang ở thế yếu, chưởng quỹ vội vàng tiến đến, cung cung kính kính hành lễ: “Tiểu nhân bái kiến Tuệ Cung nhân, thỉnh an Tuệ Cung nhân!”