A Tát Bố ở phía bắc Đại Vũ, cách trở muôn trùng. Mỗi năm ước chừng dăm ba thư từ qua , hơn hai mươi phong thư tính là thư tín trong suốt bảy tám năm trời.
Đống thư từ Trình Loan Loan đều lướt mắt qua. Nội dung đại để quá khác biệt, mở đầu thư đều là lời vấn an Thiên tử Đại Vũ. Phần giữa luận đôi lời về đất đai thổ nhưỡng của A Tát Bố, nhắc tới trung tâm kinh tế của vùng đất đó, đề xuất vài ý tưởng giao thương kinh tế. Chót thư, chỉ báo cho Đại Vũ , sứ đoàn A Tát Bố bọn tới biên cảnh Bắc Cương, bất cứ lúc nào cũng thể tiến kinh bái kiến Thánh thượng Đại Vũ.
Ở cuối mỗi phong thư đều nội dung giống , đều là lời khẩn cầu yết kiến của A Tát Bố.
“Tuệ An nhân lão hủ phiên dịch thành điều gì ?” Vẻ mặt Chương đại nhân tràn đầy hối hận: “Ta cho rằng A Tát Bố đang khoe khoang kết giao với các tiểu quốc láng giềng vùng Bắc Cương của Đại Vũ… Ta còn đang suy nghĩ vì bảy tám năm qua đều liên tục nhấn mạnh sự việc trong thư tín, thì là do hiểu sai thâm ý… Nói thế , ắt là đại sứ của A Tát Bố suốt bao năm ròng vẫn ở vùng Bắc Cương của Đại Vũ, mòn mỏi ngóng chờ triều đình triệu kiến, song nào như nguyện…”
Trình Loan Loan: “…”
Hai nội dung khác biệt như mà vẫn thể phiên dịch sai, quả là điều tưởng, thể chấp nhận .
Nàng mở miệng : “Trong thư đến cuối tháng năm thì bọn họ mới rời khỏi Nguyệt thị tộc ở biên cảnh Bắc Cương. Lúc , cấp tốc gửi một bức thư hỏa tốc đến đó, e rằng vẫn quá muộn.”
“Ta là Hồng Lư Tự Khanh, phạm lầm động trời như , cũng nhờ quốc lực của A Tát Bố bằng Đại Vũ, bằng , e rằng sớm châm ngòi chiến tranh vì xem nhẹ.” Chương đại nhân thở dài: “Đợi khi thỉnh tội với Thánh thượng, Thánh thượng nhất định sẽ triệu kiến Tuệ An nhân để bàn về việc của A Tát Bố. Chắc sẽ mất dăm ba ngày, Tuệ An nhân nên nán đôi chút, đừng vội hồi phủ.”
Trình Loan Loan lập tức : “Đối với ngôn ngữ của A Tát Bố, cũng chỉ đôi phần nông cạn, cũng dám đến mặt Thánh thượng mà tự phô trương…”
“Nếu Tuệ An nhân chỉ đôi phần nông cạn, những kẻ ở Hồng Lư Tự tính là gì đây?” Chương đại nhân nghiêm túc : “A Tát Bố sở hữu vô vàn kỳ trân dị bảo, nếu thể thiết lập quan hệ mậu dịch lâu bền với Đại Vũ, ắt sẽ là phúc lớn cho lê dân bách tính. Thế nhưng bởi sai lầm của , việc mậu dịch trì hoãn suốt bảy tám năm trời. Tuệ An nhân mới thật sự xứng đáng ở vị trí Hồng Lư Tự Khanh …”
“Không , Chương đại nhân nên hạ thấp như .” Trình Loan Loan mở miệng: “Ta chỉ hiểu một chút ngôn ngữ, ngoài ngôn ngữ , phương diện khác của A Tát Bố đều mù tịt, nào dám vọng tưởng sánh vai với Chương đại nhân… Nếu Chương đại nhân hạ lời như , nguyện ý nán kinh thành thêm vài ngày. Đợi khi Thánh thượng triệu kiến, gì sẽ bẩm tấu nấy, tuyệt giấu giếm nửa lời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1113.html.]
Chương đại nhân còn đang định cất lời cảm tạ, thì ngoài sân một bóng bước .
Phạm Khắc Hiếu
Thẩm Chính tay xách nách mang bước , A Phúc theo cũng khiêng hai cái hòm nặng trịch, thấy mu bàn tay y lộ hết gân xanh thì cũng đồ trong hòm hề nhẹ.
“Nghĩa mẫu, tìm vài món đồ mang về đây.” Thẩm Chính hớn hở : “Đây là cho tổ mẫu và cha, cái cho Triệu a gia, cái cho Triệu a nãi, cái cho lão sư… Sáng mai chúng khởi hành, nếu đường xá thuận lợi, chừng mười sáu, mười bảy ngày là thể về đến cố hương…”
Trình Loan Loan vội vã ngắt lời : “Ta còn một chút việc ở kinh thành, cần lưu thêm ít ngày nữa…”
Lúc Thẩm Chính mới để ý tới Chương đại nhân đang trong sân, dường như hiểu rõ sự tình, bèn cất lời hỏi: “Chẳng Chương đại nhân thỉnh cầu nghĩa mẫu lưu vài ngày đó ?”
Chuyện xảy ở lễ Vạn Thọ năm cũng qua, nghĩa mẫu thêu ngoại văn lên thọ lễ. Nhiều kẻ sĩ rằng để tránh chê là kẻ quê mùa, nàng mới cố tình thêu thùa chút ngoại văn. Bọn chúng còn vì chuyện mà nhạo nghĩa mẫu, suýt nữa xảy va chạm với đám … Bây giờ xem nghĩa mẫu quả thực đôi chút hiểu về ngoại văn, bằng một Tam phẩm Hồng Lư Tự khanh tuyệt đối sẽ chủ động đến gặp một Lục phẩm An nhân.
“Tuệ An nhân tinh thông nông sự, còn hiểu đôi chút ngoại văn, thật khiến kinh ngạc.” Chương đại nhân mỉm : “Để thúc đẩy giao thương buôn bán giữa Đại Vũ và A Tát Bố, Hoàng thượng ắt sẽ triệu kiến Tuệ An nhân, chờ khi diện kiến Bệ hạ thì An nhân về cũng chẳng muộn.”
Lòng Thẩm Chính hiểu rõ mười mươi.
Có thể khiến Hoàng thượng triệu kiến thì chứng tỏ trình độ ngoại văn của nghĩa mẫu chẳng hề kém cạnh quan viên Hồng Lư Tự, nếu nghĩa mẫu thể thúc đẩy mậu dịch, Bệ hạ ắt sẽ thăng quan tiến chức cho nàng…
Trước cảm thấy lão cha cùng nghĩa mẫu xứng đôi, nhưng hiện tại cảm thấy bước chân của phụ quá chậm chạp, e rằng chẳng thể nào đuổi kịp nghĩa mẫu.
Lòng nghĩa mẫu ôm bách tính, nặng giang sơn, tương lai còn tiến xa đến mức nào…