Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Cũng thể trách Trình đại tẩu ghét bỏ căn nhà quá nhỏ. Nếu ở thôn quê, ba nghìn lượng bạc thể xây một tòa tam tiến viện vô cùng xa hoa .
Trình lão thái thái trong căn nhà quanh một lượt, ngoài dạo qua mấy căn lân cận, hỏi thăm một phen, mới vỡ lẽ ba nghìn lượng bạc quả thực là quá hời.
Chẳng bao lâu , chủ nhà cùng của nha hành và khế ước mua bán tới. Hai bên giao tiền mua nhà ngay tại chỗ, ký tên điểm chỉ, tòa viện liền chính thức thuộc về danh nghĩa của Trình Chiêu.
Trình lão đầu tử tìm gần đó hỏi đường, đó ngoài tìm thợ khóa. Mua nhà mới, việc đầu tiên chính là ổ khóa, như mới cảm thấy yên lòng.
Trình lão thái thái cùng Trình đại tẩu thì tất bật quét dọn khắp căn nhà, sửa sang chút đồ đạc cũ nát. Trình Loan Loan cũng sai Trình Giáp và Ngụy Tiểu Hải giúp đỡ một tay.
Chưa dọn dẹp bao lâu, bên ngoài cổng liền một đoàn xe ngựa tiến đến.
Đó chính là gia cụ mà Tư Đồ phu nhân gửi tặng, do quản gia phủ Tư Đồ hộ tống. Trên hơn mười chiếc xe đều chất đầy bàn ghế, tủ kệ từ gỗ hoàng hoa lê quý hiếm.
Phạm Khắc Hiếu
Trình Loan Loan ngạc nhiên thốt lên. Dẫu đồ gia cụ gỗ hoàng hoa lê đến thời hiện đại mới tăng vọt giá trị đến mức , nhưng ở thời cổ đại cũng chẳng hề rẻ. Nguyên một bộ như , e rằng đến ba bốn ngàn lượng bạc, Tư Đồ gia cũng bỏ ít ngân lượng.
Thần sắc Trình Chiêu cũng biến đổi, tiến lên vài bước, cất lời: “Lý bá, món quà quả thực quá hậu hĩnh , …”
“Cô gia chớ từ chối.” Lý bá mỉm : “Nếu đây là một bộ gia cụ gỗ hoàng hoa lê mới, giá ước chừng ba ngàn lượng bạc. đây là một bộ gia cụ mà phu nhân ngẫu nhiên , chỉ cần một ngàn hai trăm lượng bạc thôi. Trong phủ Tư Đồ nào thiếu những vật phẩm , nếu cô gia nhận, phu nhân đành hạ giá mà bán thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1085.html.]
Trình Loan Loan tiến tới liếc mắt một cái. Trên bàn bát tiên để dùng bữa quả thật vết trầy xước. Mặc dù là gia cụ qua sử dụng, nhưng thoạt chẳng khác nào vật phẩm mới tinh cả.
Tư Đồ phu nhân vì để hiền tế an tâm nhận món quà mừng thăng chức , tâm tư thật khéo léo.
Trình Chiêu chỉ thể nhận lấy. Lý bá hớn hở sai mang đồ đạc , còn lưu mấy tiểu tư hỗ trợ quét dọn sân.
Trình đại tẩu đám tiểu tư tấp nập, kéo tay Trình đại ca thủ thỉ: “Trong thôn chúng một bộ gia cụ cũng chỉ mất mười lượng bạc. Bộ gia cụ gỗ hoàng hoa lê tuy qua sử dụng, thế mà vẫn giá hơn một ngàn lượng bạc, kinh thành quả thực quá mức lừa bịp …”
“Tư Đồ gia bỏ nhiều ngân lượng như , chứng tỏ coi trọng Chiêu nhi của chúng .” Trình đại ca giọng đầy vẻ vinh dự mà : “Chiêu nhi ưu tú đến thế, chức quan sớm muộn cũng sẽ vượt qua nhạc phụ , đến lúc đó chính là Tư Đồ gia trèo cao Trình gia chúng .”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nhìn Tư Đồ gia thiếu ngân lượng. Của hồi môn của tức phụ chúng hẳn là cũng phong phú.” Trình đại tẩu đôi mắt sáng rực: “Còn nhớ lúc nương tử của Nhị Cẩu , của hồi môn trị giá ba bốn vạn lượng bạc. Tư Đồ gia gả nữ nhi, khẳng định so với Tào gia còn nhiều hơn, năm sáu vạn lượng bạc hẳn là chẳng thành vấn đề gì. Tức phụ chúng giàu như , e rằng chúng cũng chẳng lo thiếu tiền tiêu pha nữa…”
Trình Chiêu đang quét sân cách đó chẳng mấy xa, thấy những lời , tay chợt khựng .
Chàng mím môi, đặt chổi xuống tiến .
Trình đại tẩu lập tức ngừng bặt lời , ân cần hỏi han: “Chiêu nhi, nhi tử mệt mỏi ? Con là thư sinh, nên những công việc nặng nhọc . Tư Đồ gia đưa tới nhiều tiểu tư hỗ trợ như , khi trời tối nhất định thể dọn dẹp sạch sẽ, nhi tử mau nhà nghỉ ngơi .”
“Phụ , mẫu , con lời thưa cùng hai .” Trình Chiêu nghiêm mặt : “Hai hãy an tọa .”