Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Sự Uy Hiếp Sắc Bén 2
Trình Loan Loan đặt mạnh tách xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh đến thấu xương: “Ta vốn nghĩ Hạ chưởng quỹ là thượng khách, nào ngờ là loại sói tham lam rình rập gia sản. Người , tiễn Hạ chưởng quỹ khỏi phủ!”
Hạ chưởng quỹ kinh ngạc thôi: “Tuệ An nhân đang hành xử ? Đại lộ thênh thang ngươi chẳng bước, cứ lao đường hẻm chật hẹp....”
Tề bà tử chẳng còn kiên nhẫn, tiến lên một bước: “Cửa đây, xin mời Hạ chưởng quỹ về.”
Hạ chưởng quỹ còn toan mở lời, song đúng lúc Trình Giáp vội vã từ cửa bước , bẩm báo: “An nhân, Huyện lệnh đại nhân đến.”
Trình Loan Loan lập tức dậy. Nàng từng dặn dò Thẩm Huyện lệnh rằng, nếu tin tức từ kinh thành truyền đến, ắt tới thôn Đại Hà báo cho nàng đầu tiên.
Nàng chẳng bận tâm đến chuyện gì khác, liền cất bước ngoài sân.
Phạm Khắc Hiếu
Tề bà tử đưa mắt hiệu cho Trình Giáp, Trình Giáp ngầm hiểu ý, liền đè chặt cổ tay Hạ chưởng quỹ, nhấc bổng cổ áo y lên, lôi xềnh xệch y phía ngoài viện.
Hạ chưởng quỹ quả thực tức giận đến tột độ, suýt chút nữa nổ tung lồng ngực. Dù ở kinh thành y chỉ là một quản gia, song từng chịu sự đối đãi như , huống chi nay đến Vân Thành. Y dựa hậu thuẫn vững chắc từ Hạ gia mà tung hoành khắp chốn, quả ngoa khi , từng kẻ nào dám đối đãi với y như thế.
Y nhất định thư về kinh thành, cho phụ y, bảo phụ tìm các vị đại nhân chủ trì công đạo....
Trình Loan Loan mau chóng bước ngoài viện, vặn thấy Thẩm Huyện lệnh đang xuống ngựa. Dung mạo vị Huyện lệnh hồng hào rạng rỡ, tiến về phía : “Cung hỉ Tuệ An nhân, Trình Chiêu quả phụ kỳ vọng của bá tánh, thi đỗ Cống sĩ, càng đáng vui mừng hơn chính là đầu bảng kỳ thi Hội, đăng khoa Hội nguyên năm nay.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thật bao!” Trình Loan Loan đến mức đôi mắt híp thành đường chỉ: “Đã thành Cống sĩ là thể tham gia thi Đình, thi Đình là tháng tư đúng ? Cũng chẳng khi nào mới kết quả....”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1062.html.]
“Tiến sĩ của kỳ thi Đình sẽ đích Thánh thượng khâm điểm ngay tại chỗ, kết quả ắt sẽ mau thôi.” Thẩm Huyện lệnh vuốt vuốt chòm râu: “Lính liên lạc đến thôn Trình gia báo tin hỷ, cũng cần qua xem thử, cảm tạ tộc thôn Trình gia dốc lực giúp đỡ để huyện Bình An một Án thủ thi Viện, Giải nguyên thi Hương, Hội nguyên thi Hội. Nếu tiếp tục trở thành Trạng nguyên thì đúng là đỗ cả Tam nguyên, dám tưởng tượng nổi nữa.... Đây chính là vinh quang lớn nhất của huyện Bình An từ khi thành lập huyện đến nay, Trình gia xứng đáng ban thưởng.”
[1] Thủ khoa
Trình Loan Loan hỏi: “Tiểu Chính thế nào ? Tình hình bên ?”
“Hắn thể trở thành tú tài đều là nhờ vận may, thể bộc lộ tài năng giữa các cử nhân khắp cả nước , đương nhiên là thi trượt.” Thẩm Huyện lệnh bận tâm: “Hắn thi đỗ tú tài, cử nhân quá dễ dàng, cả luôn mang cảm giác nhẹ nhàng như cưỡi mây đạp gió, nên chịu chút đả kích. Đây là kinh nghiệm quý báu đường đời, hy vọng thể chuyên tâm nghiên cứu học vấn một cách chăm chỉ.”
Trình Loan Loan khẽ gật đầu: “Trời còn xế, Thẩm đại nhân hãy nhanh chóng đến thôn Trình gia .”
Thẩm Huyện lệnh tức tốc lên xe, ngựa hí vang, cỗ xe chớp mắt khuất dạng khỏi thôn Đại Hà. Xe ngựa , nhóm thôn dân đang bận rộn cũng lập tức xúm vây quanh.
“Ôi chao, Trình Chiêu đầu bảng, là nhất trong bộ sĩ tử của triều Đại Vũ, chắc chắn tiền đồ vô lượng!”
“Ta vẫn Trình Chiêu tài giỏi, nhưng ngờ tài giỏi đến mức , quả là niềm vinh dự lớn lao của thôn Đại Hà chúng , thật khiến thôn Đại Hà chúng rạng danh.”
“Ngu phu tử cũng lợi hại, lúc lão cũng chỉ thiếu chút nữa là trở thành Cống sĩ, bây giờ dạy dỗ một Cống sĩ, quả là đạt viên mãn .”
“Đừng vội lời quá sớm, Trình Chiêu thể chỉ dừng bước ở Cống sĩ , chắc chắn sẽ trở thành Trạng nguyên khoa cử năm nay!”
“Nghe thành Trạng nguyên sẽ Hoàng thượng trọng dụng, Trình Chiêu chính là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng đấy....”
“....”
Đám thôn dân túm tụm một góc, mặc sức bàn tán, lời qua tiếng , thêu dệt đủ chuyện, càng càng thêm phần khoa trương.
Những lời lọt tai Hạ chưởng quỹ kịp rời . Nghe xong, tim như lửa đốt, yên.