Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi diễn biến chương truyện bên !
Uy Hiếp Sắc Bén - Phần 1
Trình Loan Loan thong thả bước , đoạn ung dung an tọa ghế chủ vị.
Nàng bưng chung lên, mỉm cất lời: “Bọn phận thôn dã, vốn chỉ quen dùng mộc. E rằng Hạ chưởng quỹ đây uống chẳng quen miệng, xin thứ .”
Khóe môi Hạ chưởng quỹ khẽ giật. Nữ nhân quả thật chẳng hiểu lễ tiết gì! Khách quý như y đến cửa, uống quen, chẳng lẽ dâng khác lên ư? Vậy mà nàng cứ thế mà bỏ qua! Chậc chậc, đúng là phụ nhân thôn dã! Cho dù phong lục phẩm An nhân thì ? Vĩnh viễn bỏ cái thô tục ẩn sâu cốt tủy, mãi mãi chỉ là kẻ dám gặp mà thôi.
Hắn chắp tay cất lời: “Lần Hạ mỗ tới đây là vì chuyện kinh doanh, thiết nghĩ Tiền lão gia tử trình bày tường tận với Tuệ An nhân .”
Sắc mặt Trình Loan Loan sa sầm: “Hạ đại nhân là bậc đại quan nhị phẩm, phẩm hạnh cao khiết, cớ cạnh tranh đoạt lợi với tiểu phụ nhân lục phẩm như ? Tiền lão từng Hạ chưởng quỹ dùng quyền thế Hạ gia bức bách bán bí quyết dưỡng da, nhưng chỉ ngỡ là lời căn cứ. Nay ý tứ của Hạ chưởng quỹ, lẽ nào là sự thật? Bậc đại quan nhị phẩm thật sự để ý đến món lợi lộc nhỏ bé ?”
Vừa lời , sắc mặt Hạ chưởng quỹ lập tức biến sắc.
Phạm Khắc Hiếu
Hạ đại nhân dĩ nhiên việc y , chút chuyện vặt vãnh nào đáng để bẩm báo Hạ đại nhân, y tự khắc thỏa.
Mấy năm nay, y vẫn luôn mượn thế Hạ gia hành sự tại Vân thành, chẳng cướp đoạt vô mối ăn béo bở. Cửa hàng của Hạ gia ở Vân thành thu về vô tài phú, địa vị của y trong gia tộc cũng nhờ mà thăng tiến ngừng. Y hành sự quen tay, ngờ gặp một cọc gỗ cứng đầu nơi đây.
y từng cướp đoạt mối ăn từ tay Từ tri phủ phu nhân, lẽ nào sợ một tiểu mệnh phụ lục phẩm nơi nương tựa ư?
“Tuệ An nhân hiểu lầm Hạ gia .” Hạ chưởng quỹ vẫn giữ vẻ ngoài khiêm nhường, nhưng trong giọng ngầm ẩn sự cứng rắn: “Tiền gia chỉ là một tiểu thương nhân mà thôi, việc kinh doanh ở Hồ Châu tuy tương đối thuận buồm xuôi gió, nhưng xa hơn một chút thì chẳng khả quan là bao. Bởi lẽ Tiền gia thế yếu, khiến các sản phẩm dưỡng da, da chẳng thể lan rộng đến các khu vực khác, cũng ảnh hưởng đến việc tăng thêm tài lộc cho Tuệ An nhân. Sau khi Hạ mỗ , cống hiến một phần sức lực cho Tuệ An nhân. Hạ mỗ cam đoan nếu hợp tác với Hạ gia, lợi nhuận mắt thể tăng ít nhất mười, thậm chí hai mươi , cớ gì Tuệ An nhân bỏ qua cơ hội ?”
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1061.html.]
Trình Loan Loan khẽ nở nụ : “Nói như , chẳng lẽ còn tạ ơn Hạ chưởng quỹ ?”
“Lời cảm tạ , nào dám nhận?” Hạ chưởng quỹ cúi đầu: “Hạ gia là thế gia trăm năm hiển hách, nếu hợp tác với Hạ gia, Tuệ An nhân chẳng chịu thiệt , mong Tuệ An nhân suy xét cho tường tận.”
Nụ gương mặt Trình Loan Loan càng thêm ẩn ý: “Nếu cố chấp khước từ thì ?”
Hạ chưởng quỹ ngẩng đầu: “Nếu cố chấp khước từ, chúng vẫn còn một con đường khác. Hạ gia trả giá một vạn lượng bạc để mua đứt bí quyết sản phẩm dưỡng da.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Loan Loan khẽ nở nụ lạnh, một vạn lượng bạc thì vẻ nhiều đấy, nhưng khi sản lượng của phường cam du tăng lên, một năm là thể thu về ngần bạc. Vì lợi nhuận một năm mà đ.á.n.h mất mối ăn lâu bền, nàng tuyệt nhiên chịu ăn thua lỗ như .
Hơn nữa, nàng còn ý định phát triển các sản phẩm dưỡng da mới, chẳng lẽ mỗi khi phát triển thành công, đều chắp tay dâng tặng Hạ gia ư?”
Nàng nhấc tách lên, thong thả thưởng thức một ngụm, khóe môi chợt vương nụ khẩy: “Nếu chẳng chọn lấy bất kỳ con đường nào trong hai đó thì ?”
“Nếu Tuệ An nhân lựa chọn, ắt sẽ đồng nghĩa với việc đối đầu Hạ gia.” Hạ chưởng quỹ thẳng lưng dậy, ánh mắt chợt ánh lên vẻ uy hiếp: “Nay đại lộ thênh thang rực rỡ bày mắt, nếu Tuệ An nhân là trí tuệ, hẳn sẽ rõ nên hành xử thế nào. Đừng vì chút lợi lộc nhỏ nhoi mà bỏ lỡ tiền đồ rạng rỡ phía .”
Chỉ là một An nhân lục phẩm mà thôi, nào thực quyền gì đáng kể. Nếu thức thời, hẳn nên vội vã bám chặt lấy cành cây đại thụ Hạ gia mới đạo.
Hắn tin Tuệ An nhân sẽ là kẻ ngu .
Hắn ngỡ sẽ thấy sự thỏa hiệp hiện rõ dung nhan Trình Loan Loan, nhưng nào ngờ, gương mặt tràn ngập nụ châm biếm khinh miệt.