Kính mời quý độc giả theo dõi đoạn để trọn vẹn chương truyện!
Thần phụ Triệu Trình thị khải tấu (2)
Lâm thái phó chắp tay, cất tiếng sang sảng tấu rằng: “Nhân dịp sinh thần bốn mươi tuổi của Bệ hạ, Tuệ An nhân trình lên kế sách lợi nước lợi dân, đây quả là phúc lớn của bách tính Đại Vũ ! Thần khẩn cầu Bệ hạ sớm ngày cho nhân rộng vật , thì hợp ý trời, thì an lòng dân, khiến cho cả giang sơn xã tắc Đại Vũ còn nỗi lo âu!”
Kim đại nhân tiếp lời phụ họa rằng: “Hoàng thượng, việc cần gấp thể chậm trễ, khẩn cầu Bệ hạ sớm đưa quyết định!”
Ngay đó, một đám triều thần đồng loạt cất tiếng tán thành.
Giang sơn Đại Vũ vốn trong tay thiên tử. Bệ hạ tất nhiên sớm thấu rõ lẽ, chỉ chờ quần thần dâng lời tấu mới thuận thế phán rằng: “Chuẩn tấu.”
Hoàng hậu mỉm : “Tuệ An nhân lập công cho triều , chẳng lẽ Hoàng thượng ban thưởng gì ?”
Vừa những lời , trong lòng quần thần nhất thời dấy lên hồi chuông cảnh báo.
Lần tấn phong đây còn qua bao lâu, nay thăng chức. Chiếu theo tốc độ , e rằng chỉ hai ba năm nữa, nàng thể trở thành Chính Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân.
Một nông phụ mà phong Cáo mệnh phu nhân của triều đình, thể diện của các bậc sĩ phu, quý phu nhân, quý tiểu thư trong triều sẽ đặt ở ?
Hạ đại nhân chắp tay tấu rằng: “Hoàng thượng, vi thần cho rằng liệu trong tấu chương hẳn chính xác, chẳng thể tùy tiện tấn phong cho Tuệ An nhân… Lỡ như sang năm gieo trồng bông xuất hiện sai sót, Tuệ An nhân lúc sẽ vạn dân khiển trách…”
Gia tộc họ Hạ của từng mất một bởi tay Tuệ An nhân , tuyệt sẽ để đàn bà tiếp tục tấn phong.
Hoàng đế gật đầu: “Lời của Hạ ái khanh cũng lý lẽ, chờ khi bông phổ biến thành công thì thăng quan cho Tuệ An nhân cũng muộn. Bất quá, Tuệ An nhân trình lên những việc , trong lòng trẫm khôn xiết an ủi. Nếu triều thể nhiều nữ tử nam tử thông tuệ giống Tuệ An nhân như , Đại Vũ nhất định thể truyền thế trăm năm... Minh công công!”
Minh công công lập tức tiến tới: “Nô tài mặt.”
“Tuệ An nhân công với xã tắc, thăng quan thể miễn song ban thưởng thì vẫn . Ngươi tự chuẩn để Hoàng hậu chính tay phê duyệt.”
Vân Mộng Hạ Vũ kính cẩn đáp: “Tuân chỉ!”
Chuyện qua thì tiệc Vạn Thọ mới xem như chính thức bắt đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1022.html.]
Phạm Khắc Hiếu
Ca múa lộng lẫy, vô cùng náo nhiệt.
Bông tuyết cũng bắt đầu rơi lả tả, thôn Đại Hà nghênh đón trận tuyết đầu mùa.
Ở ranh giới của hai miền Nam Bắc, đôi khi tuyết sẽ rơi sớm, cũng lúc sẽ chậm mất một thời gian, nhưng tuyết rơi là may mắn . Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu. Bất quá, bởi vì tai họa tuyết lở năm , trong thôn vẫn còn lo lắng nếu tuyết rơi quá lớn, sớm trong thành chuẩn đồ Tết.
Vừa tháng chạp thì thời tiết càng ngày càng lạnh, Trình Loan Loan dám nán sân viện, đó là quanh quẩn bên giường lò.
Nàng giở sổ sách theo thứ tự dặn dò công việc xuống : “Còn hơn mười ngày nữa là các phường đều nghỉ lễ . Trước khi bắt đầu kỳ nghỉ, hãy để chuẩn cho xong hàng Tết. Năm nay lợi nhuận của các phường tệ, cũng kiên nhẫn chịu khó. Dựa theo tiêu chuẩn, cho mỗi hai lượng bạc để chuẩn quà Tết .”
Tề bà tử gật đầu: “Vâng, An nhân, lão nô sẽ đến với Ngôn chưởng quầy một tiếng.”
Sau khi Trình Loan Loan dặn dò xong công việc thì ngoài cửa sổ, tuyết ngừng rơi, bọn nha trong nhà đang nghịch tuyết ở sân.
Nếu nàng còn trẻ thì khẳng định cũng đó chơi trò ném tuyết và đắp nộm tuyết, nhưng nàng bây giờ thật sự sợ lạnh, tay cũng dám đụng tuyết.
Nàng khoác một chiếc áo choàng lông dậy ngoài, lúc Triệu lão thái thái đang qua đây, trong tay còn cầm theo một cái thùng gỗ, cá trong thùng nhảy nhót tung tăng.
Hôm nay thôn Đại Hà giăng lưới tập thể, một cái lưới lớn tới lui vớt lên ít cá, từng nhà đều dựa đầu mà lãnh phần.
“Con chẳng sốt ruột chút nào ư, đến chậm thì chỉ còn một chút.” Triệu lão thái thái đem thùng cá đặt cạnh lu nước trong sân: “Nhìn thử xem, cá tươi, tiên cứ nuôi giữ, đợi đến Tết thì lấy ăn.”
Trong hồ sen nhà Trình Loan Loan cũng cá. Lúc vì để tiện cho việc đào ngó sen nên vớt hết lên mang chợ bán. Nàng cũng đặc biệt thích ăn cá, bất quá mùa đông cá tươi để thưởng thức quả thật cũng tệ.
“Ta còn ướp mấy cân thịt phơi khô, ướp ngon miệng, lát nữa về sẽ lấy sang cho con một ít.” Triệu lão thái thái đoạn, bắt đầu thở dài: “Ai thể nghĩ đến cuộc sống năm nay đột nhiên giàu lên ... Buổi sáng trong thành mua quà Tết, thấy những ăn xin ven đường thì trong lòng thấy day dứt, lúc thời điểm khó khăn cũng từng nghĩ sẽ cầm bát đường ăn xin...”
Trình Loan Loan cũng thở dài.
Cho dù là xã hội hiện đại thì đường cũng ít ăn xin, huống hồ chi là xã hội phong kiến cổ đại.
Nàng về phía hồ sen đào một phần trăm ngó sen , về việc kinh doanh chăn bông mấy khả quan trong chợ, trong lòng lập tức nảy một ý tưởng mới.