Ác Độc Tiểu Hậu Nương - Đánh Bắt Hải Sản Nghịch Tập, Cả Gia Đình Cưng Chiều! - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-11-05 15:48:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tuyệt phẩm

 

“Đại tẩu, chúng ăn no , cần nghỉ ngơi .”

 

Hai vội vàng dậy hộ tống nàng .

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Giang Tiểu Ngư thích nhiều, thêm gì nữa, trả tiền rời .

 

Nha môn huyện thành.

 

Cảnh vệ dường như nghiêm ngặt hơn một chút.

 

“Giang nương tử, mời nàng theo .” Nha vệ nhận nàng, thấy nàng liền lập tức đón tiếp mời phủ.

 

Giang Tiểu Ngư theo đến nơi nghỉ ngơi của nha vệ ở hậu viện, kiểm tra vết thương cho năm , “Không vấn đề gì lớn, thời tiết nóng, nhất nên dùng chăn đắp kín vết thương, y phục thể cởi một chút.”

 

“Còn nữa, trong nhà giữ thông thoáng, y phục giặt thường xuyên.”

 

Dặn dò vài câu, nàng liền rời .

 

“Các đại nhân !”

 

“Đại nhân ở nha môn, mà ở phủ .”

 

Giang Tiểu Ngư xách đồ đến quan phủ nơi Quân Bắc Dạ cư ngụ.

 

Không ngờ , cửa lớn đóng chặt.

 

“Cô nương tìm đại nhân việc gì ?!” Một bà tử từ cửa , thấy vết sẹo đen mặt nàng liền lộ một tia chán ghét.

 

“Không gì.”

 

Giang Tiểu Ngư nghĩ thôi, ốc hoa cứ mang về nhà tự ăn là , đầu tự Bạch Lộc thư viện hỏi thăm một chút, nếu trả tiền là thể , thì cần cầu cạnh Quân Bắc Dạ.

 

Trước đó nàng còn mua nhà ở huyện hoặc trấn, nếu cõ con nhỏ chỉ thể ký túc trong thư viện.

 

Con năm tuổi, nàng chút yên tâm khi cho ký túc.

 

“Tẩu tử, chúng về ? Ta thấy trời còn sớm, là chúng thả lưới bắt hải sản !” Trương Phong hỏi.

 

Giang Tiểu Ngư : “Vẫn là nên buổi tối, ban ngày biển quá nhiều , cá sẽ .”

 

Hiện giờ những đ.á.n.h bắt hải sản vẫn còn đông, thông thường đông nhất là buổi sáng và buổi tối.

 

Buổi trưa mặt trời quá lớn, chịu nổi.

 

Khó khăn lắm mới đến huyện thành một chuyến.

 

Giang Tiểu Ngư mua chút đồ, tiện thể xem xe ngựa nào .

 

“Tẩu tử mua xe ngựa? Chắc đắt. Một con ngựa thôi cũng cần bảy tám mươi lượng bạc .” Trương Phong .

 

Giang Tiểu Ngư tính toán một chút, trong tay nàng hiện giờ hơn tám mươi lượng bạc tích cóp, đại khái đủ để mua ngựa, nhưng nếu thêm vài trăm lượng trong tay sẽ an hơn.

 

“Ta cứ xem , xe ngựa sẽ tiện hơn nhiều, thể chở hải sản đến huyện thành bán, kiếm sẽ nhiều hơn.”

 

Hai xong đều thấy lý.

 

Họ đưa nàng đến nơi bán xe ngựa, nhưng kỳ thực thấy ai mua bán xe ngựa cả, bởi vì thời mấy ai dùng nổi xe ngựa.

 

Chỉ quyền quý và những gia tộc giàu mới dùng nổi.

 

Ngựa thì vẫn cấm mua bán, chỉ trong quan phủ mới .

 

Hoặc là lái buôn ngựa, nhưng cũng dễ mua .

 

Đi dạo nửa ngày, cũng thấy cái nào phù hợp, xe ngựa nhưng ngựa, hoặc là chiếc xe ngựa đó rách nát mà giá đắt, hỏi thăm một chút thì một chiếc xe ngựa cần một trăm năm mươi lượng.

 

Chỉ là loại xe ngựa rách nhỏ như ? Cần một trăm năm mươi lượng ?

 

Giang Tiểu Ngư trợn mắt há hốc mồm, “Thôi , đầu xem xét tiếp.”

 

Xem xem chỗ Cố Diễm thể bán cho nàng một con ngựa .

 

“Ta đến tiệm châu báu một chuyến, hai ngươi giúp đến tiệm gạo mua chút gạo ngon, là gạo mới, là gạo cũ, bột mì trắng, bột ngô đều mua ba cân. Ngoài mua mỗi loại một con heo, gà, vịt, ngỗng. Rồi đến tiệm sách mua một bộ văn phòng tứ bảo giá mười lượng, và một lượng bạc giấy .” Giang Tiểu Ngư đưa bạc cho họ, dặn dò: “Mua xong đồ thì tập trung ở cổng huyện thành.”

 

Nàng tiêu tiền như khiến hai kinh ngạc, ăn ngon dùng , nhưng dám gì, dù cũng tiêu tiền của họ.

 

Hơn nữa Giang Tiểu Ngư còn bản lĩnh kiếm tiền.

 

Hai cùng chợ rau, nàng thì đến một tiệm châu báu trang sức trông khá .

 

Trên kệ hàng còn cả trân châu để bán.

 

Phẩm chất vẫn khá , giá cả hề rẻ.

 

Giang Tiểu Ngư hỏi: “Tiệm của các thu mua trân châu ?”

 

Chưởng quỹ đang cúi đầu ghi sổ, “Có thu, nhưng xem phẩm chất mà định giá, phẩm chất khác giá cả khác .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-doc-tieu-hau-nuong-danh-bat-hai-san-nghich-tap-ca-gia-dinh-cung-chieu/chuong-39.html.]

 

“Tốt nhất là lượng nhiều một chút hãy đến.”

 

Giang Tiểu Ngư thấy cũng , “Vậy thu hải loa châu ?”

 

Nghe , chưởng quỹ đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc mới đ.á.n.h giá kỹ nàng một lượt, “Tiểu nương tử, mời trong.”

 

Ban đầu thấy mặt nàng, ánh mắt thoáng dừng , nhưng nhanh đó liền tươi mời nàng và cho pha .

 

“Nghe khẩu khí của tiểu nương tử là hải loa châu?”

 

Hải loa châu dù là lúc nào cũng là hàng hiếm vì khó gặp .

 

So với trân châu, nó càng thêm quý giá.

 

Dù chỉ một viên, thành trang sức cũng sẽ giàu , đặc biệt là giới quý tộc tranh đấu giá.

 

“Có một viên.” Giang Tiểu Ngư là xem phẩm chất mà định giá nên trực tiếp lấy .

 

Viên hải loa châu lớn và tròn hơn viên bán cho Tiền chưởng quỹ, nhiều tì vết.

 

Nàng dùng một chiếc hộp nhỏ màu đỏ đựng, còn dưỡng độ sáng , tức khắc nâng lên mấy bậc.

 

Chưởng quỹ thấy liền hai mắt sáng rực, “Hải loa châu phẩm chất như thế , vẫn là đầu tiên thấy, thể là tuyệt phẩm.”

 

“Có thể trả bao nhiêu tiền?”

 

Chưởng quỹ : “Hai trăm lượng, đây là giá cao nhất .”

 

“Xin .” Giang Tiểu Ngư đóng nắp hộp trực tiếp rời .

 

“Ấy... tiểu nương tử, giá cả còn thể thương lượng, hai trăm năm mươi lượng thì ?” Chưởng quỹ vội vàng giữ nàng .

 

“Ta hải loa châu khó tìm, nhưng cô nương tiệm khác chắc chắn giá cao như .”

 

“Dù cho họ , cũng trả nổi giá , vì Vạn Bảo Các của chúng là tiệm trang sức lớn nhất Đông Hải huyện, giá chúng trả nổi thì huống chi những khác.”

 

Vì mua về, chắc đầu .

 

Người trong huyện nhỏ, ai cũng mua nổi trang sức giá trị ngàn lượng trở lên.

 

“Cô nương giá cao hơn, e rằng đến phủ thành, hoặc kinh thành. Phủ thành cũng chắc trả nổi giá .”

 

Đến phủ thành xe ngựa ba đến năm ngày, kinh thành thì càng cần nhắc tới.

 

Không hai ba tháng đến kinh thành, đó là trong trường hợp xe ngựa, vì bán một viên hải loa châu mà chạy xa như tiền lộ phí còn đủ.

 

Giang Tiểu Ngư chính là vì tiệm lớn nhất mới đến, “Ba trăm lượng, hai giá, thiếu tiền, vội bán viên hải loa châu .”

 

Nói nàng dậy cho cơ hội trả giá nữa.

 

Chưởng quỹ vội vàng giữ nàng , “Tiểu nương tử, ba trăm lượng thành vấn đề, nhưng tiền lớn như , một thể chủ. Cần xin ý kiến của đông gia chúng .”

 

“Cần bao lâu? Ta còn về sớm.”

 

Chưởng quỹ thấy nàng quả thực quyết tâm ba trăm lượng mới chịu bán, liền : “Mời tiểu nương tử đợi một lát, sai mời thiếu đông gia chúng đến, hôm nay ngài mặt ở huyện thành.”

 

Giang Tiểu Ngư liền đợi.

 

dâng .

 

Khoảng nửa canh giờ , một công tử trẻ tuổi bước , mặc cẩm y màu xanh lam trông chừng mười tám tuổi, dáng vẻ thanh tú, khí chất cao quý.

 

“Chuyện nhỏ thế mà cũng cần bản công tử đích đến, nhầm lẫn gì ? Bản công tử bận đó, Chu thúc, rốt cuộc là ai khó đối phó đến ? Đến cả thúc cũng giải quyết ?” Thiếu niên chút sốt ruột, miệng càu nhàu.

 

Vừa thấy Giang Tiểu Ngư, lông mày khẽ nhướng lên, “Chu thúc, chính là nàng ?”

 

Chu chưởng quỹ vội : “Công tử, chính là nàng, Giang nương tử. Viên hải loa châu trong tay nàng đúng là tuyệt phẩm.”

 

“Tuyệt phẩm?”

 

Thiếu niên khẩy, tin một Đông Hải huyện nhỏ bé thể xuất hiện tuyệt phẩm nào, nơi hải sản phong phú nhất là vùng Giang Nam, trân châu cũng chỉ sản phẩm từ Giang Nam mới xứng danh tuyệt phẩm.

 

Những viên trân châu cống nạp đều đến từ các vùng ven biển Giang Nam.

 

Những nơi nghèo nàn như Đông Hải huyện, hải sản cũng nghèo nàn, trân châu chỉ to bằng hạt gạo, thường xuyên xuất hiện hải tặc, dù đồ cũng cướp hết .

 

Phó Ngọc Nghiễn tin.

 

Chu chưởng quỹ để ý lời cằn nhằn của , “Ta thấy vẫn , chỉ là cần ba trăm lượng, cần công tử quyết định.”

 

“Ta thể đảm bảo viên hải loa châu là hàng .”

 

Phó Ngọc Nghiễn xuống, “Chu thúc , thì lấy cho xem.”

 

Giang Tiểu Ngư bán nữa.

 

“Giang nương tử xin dừng bước, hải loa châu vì bán nữa?” Chu chưởng quỹ vội vàng .

 

 

Loading...