Ác Độc Giống Cái Kiều Mềm, Hãm Sâu Năm Thú Phu Vào Tu La Tràng - Chương 396: Lục gia Nhị thiếu gia

Cập nhật lúc: 2025-08-14 16:34:27
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiều ngày trôi qua, xuân ý ở hoàng thành ngày càng nồng đậm, chia tay mùa đông, chào đón sức sống bừng bừng.

Tính toán ngày tháng, Lục Kiêu cũng rời hơn một tháng . Lúc Thiên Cao Vương cuộc thử thách khó đến , nhanh nhất mười ngày nửa tháng là thể trở về. Với năng lực của Lục Kiêu, hẳn là đến mức chậm trễ lâu như thế. Thẩm Đường chút lo lắng.

Đáng tiếc, nàng hiểu rõ lắm quy củ bên đó. Lão gia chủ Lục Thận chắc chắn hiểu hơn nàng về mặt . Sau khi xử lý xong chính sự, Thẩm Đường dành thời gian ghé Lục gia một chuyến.

Trong thời gian Lục Kiêu vắng mặt, việc nhà Lục gia đều do lão gia chủ và Nhị thiếu gia xử lý. Việc khiến lão gia chủ, về hưu chuẩn an dưỡng tuổi già, bận tối mặt tối mũi.

Lục Thận Thẩm Đường đến, vội vàng gác công việc đang dang dở, đích nghênh đón.

"Bệ hạ hôm nay hứng đến Lục gia, chắc đến thăm lão già của chứ?" Lục Thận ha hả trêu chọc.

Trước đây, Lục Thận từng chướng mắt Thẩm Đường, còn Thẩm Đường cũng thấy vị lão nhân Lục gia là một kẻ cứng nhắc, hủ bại. ở chung lâu mới phát hiện, vị lão gia chủ cũng là tính cách hài hước, thú vị.

Thẩm Đường thở dài , "Hôm nay đến là hỏi lão gia chủ nhận tin tức từ Đế quốc Vân Đỉnh ? A Kiêu hơn một tháng , giờ vẫn về, nghi ngờ liệu gặp chuyện gì khác ở đó , Thiên Cao Vương sẽ nửa đường đổi ý giữ chứ?"

"Cái thì cần lo lắng, Thiên Huy là trọng danh dự, nàng hứa với nàng thì chắc chắn sẽ đổi ý." Lục Thận , "Mặc dù cuộc thử thách khắc nghiệt, nhưng vì hậu duệ điểu tộc thưa thớt, nếu thực sự mấy con c.h.ế.t trong thử thách thì về lâu dài sẽ tuyệt chủng. Vì , thử thách tuy khó khăn nhưng sẽ quá nguy hiểm."

Ông tiếp tục , "Thiên Huy là để nàng lo lắng thôi, thực tế rèn luyện mất nhiều thời gian, phần lớn đều mấy tháng, thậm chí rèn luyện vài năm mới trở ."

"Những trở quá sớm, ngược đều là thất bại trong thử thách."

Thẩm Đường, "Ta vẫn yên tâm, lão gia chủ hẳn cách liên hệ Thiên Cao Vương chứ? Hay ông hỏi thử xem?"

Lục Thận ho khan một tiếng thật mạnh, sắc mặt hiếm thấy chút hổ, "Nàng sớm xóa , mà liên hệ nàng thì cũng đến mức đợi đến hôm nay."

"..."

[Ký chủ cứ yên tâm, giá trị sinh mệnh của Lục Kiêu bình thường!]

Thẩm Đường hệ thống thì cũng quá lo lắng nữa.

Trong phòng khách, Thẩm Đường và lão gia chủ bàn bạc chuyện chính sự.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Ngay đó là một giọng trầm thấp, dễ .

"Phụ ."

Lục Thận mặt trầm xuống, "Vào ."

Thẩm Đường về phía cửa. Người đẩy cửa bước là một thanh niên mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt sâu sắc tuấn tú, dáng cao ráo, vóc dáng vạm vỡ. Trông khá giống Lục Kiêu, chỉ là còn non nớt hơn một chút, tràn đầy sự quyết đoán phi phàm.

Lục Thận ngạc nhiên , "Thằng nhóc nhà ngươi hôm nay ăn mặc chỉnh tề thế , hiếm khi cha ngươi mất mặt!"

Thanh niên nhướng mày, "Cha, cha lời khó quá. Con trai cha tuấn tú lịch sự, khi nào cha mất mặt bao giờ."

Lục Thận đầu về phía Thẩm Đường, ha hả , "Để bệ hạ giới thiệu một chút, đây là con trai thứ hai của , Lục Kha."

Ông quát lớn, "Kha nhi, thấy bệ hạ mà còn hành lễ?"

Thanh niên thấy Thẩm Đường sofa, thích hợp lộ vẻ ngạc nhiên pha chút e thẹn, "Không ngờ hôm nay bệ hạ cũng đến, Lục Kha xin mắt bệ hạ."

Thẩm Đường chút ấn tượng với vị Nhị thiếu gia Lục gia , chỉ là đây từng chuyện. Nàng ôn hòa , "Nhị thiếu gia miễn lễ. Ta và đại ca ngươi là bạn đời, cũng là chị dâu của ngươi, cần thiết những nghi thức xã giao ."

"Lễ quân thần thể vượt qua." Lục Kha cung kính trả lời.

Phiêu Vũ Miên Miên

Hai hàn huyên vài câu, xem như chính thức quen . Chờ khi bàn bạc xong chính sự với lão gia chủ Lục, Thẩm Đường liền dậy cáo từ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-doc-giong-cai-kieu-mem-ham-sau-nam-thu-phu-vao-tu-la-trang/chuong-396-luc-gia-nhi-thieu-gia.html.]

Nhìn bóng dáng nàng rời , đáy mắt Lục Kha hiện lên một tia thâm ý khó nắm bắt.

" , còn cái văn kiện giao cho bệ hạ, nãy quên mất, còn phái một chuyến!" Lục Thận vỗ đầu hối hận .

Lục Kha chủ động mở miệng, "Phụ , để con ."

"Thằng nhóc nhà ngươi hôm nay tích cực thế. Được, con một chuyến , nhớ kỹ nhất định tự tay giao văn kiện cho bệ hạ."

"Dạ ."

...

Một loạt công vụ lớn đưa đến, Thẩm Đường đến thư phòng việc. Tiêu Tẫn và những khác đều việc bận.

Thẩm Đường mới phê duyệt một phương án, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, "Xin hỏi bệ hạ ở trong ?"

Thẩm Đường thấy tiếng , ngẩn , "Lục Kha?" Sao đến đây?

"Phụ một phần văn kiện quên đưa cho bệ hạ, sai mang đến." Lục Kha cung kính trả lời.

"Vậy ngươi ."

Lục Kha đẩy cửa bước . Ánh mắt Thẩm Đường dừng Lục Kha, thần sắc ngẩn .

Thanh niên cố ý chỉnh sửa kiểu tóc, vuốt keo khiến tóc ánh mặt trời hiện lên vẻ bóng bẩy mê , còn cố ý xịt nước hoa. Đứng cách xa như , vẫn thể ngửi thấy mùi hương.

Lục Kha đến đây còn đặc biệt một bộ quần áo khác, cổ đeo một chiếc dây thắt lưng ren màu đen. Anh mặc một bộ áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản, thoải mái, tươi mới, chỉ là vải áo sơ mi mỏng, ánh mặt trời mờ ảo như bán trong suốt.

Thanh niên ở cửa, ngược sáng. Thẩm Đường thể rõ chiếc dây đeo trói buộc màu đen mặc bên trong. Chiếc dây đeo màu đen thít chặt ngực, tạo thành hình tam giác ở hai bên, cho cơ n.g.ự.c vốn vạm vỡ, đầy đặn của càng thêm nổi bật. Dây đeo từ lưng vòng về, còn hai sợi dây đeo màu đen khác giao chạy dọc theo đường nhân ngư xuống , biến mất trong quần. Khiến theo bản năng theo đường cong giao đó. Có thể tưởng tượng khi cởi quần áo , sẽ là một cảnh tượng mê đến nhường nào.

"..." Sắc mặt Thẩm Đường hiện lên một nét tự nhiên, nàng dời mắt , như thấy.

Trong lòng thầm nghĩ: Đã sớm Nhị thiếu gia Lục gia bên ngoài là kẻ lãng tử, lão gia chủ ngày nào cũng tức giận, giờ xem đúng là – danh bất hư truyền!

mà, đến gặp quân chủ mà ăn mặc như ... Có lắm ? Có lẽ đang định đến nơi nào đó đặc biệt, tiện đường ghé qua, lười quần áo. Thẩm Đường cũng nghĩ nhiều.

"Bệ hạ, đây là văn kiện phụ sai thần giao cho ngài, ngài xem vấn đề gì ." Giọng Lục Kha ôn hòa, thong dong. Anh đến bàn, đến gần, mùi nước hoa càng thêm nồng đậm, ẩn ẩn khiến nàng chút sặc mũi.

Thẩm Đường nhận lấy văn kiện, mở xem xét.

"Để thần rót nước cho bệ hạ." Lục Kha chu đáo , tự xoay , đến bên máy lọc nước rót một ly nước.

Khi Thẩm Đường đưa tay nhận nước, ngón tay đàn ông dấu vết cọ qua tay nàng, mang theo một cảm giác tê dại, ngứa ngáy. Thẩm Đường nghi hoặc một cái, hiểu nguyên do.

Nụ của thanh niên vẫn chu đáo, ý định rời . Anh đến bên cạnh nàng, cúi đến gần, ngón tay dò xét nắm lấy tay nàng, "Bệ hạ, ngài , vi thần ngưỡng mộ ngài lâu..."

Đến gần như , thở ấm áp của thanh niên phả mặt nàng, trong khí toát một tia ái khó tả.

Thẩm Đường tùy tay lấy một quyển sách, ngăn cản hành động của .

Sắc mặt Lục Kha ngẩn , "Bệ hạ..."

Thẩm Đường, "Ta tò mò, ngươi đối xử với đại ca ngươi như thế nào?"

Lục Kha khẽ sững sờ, hiểu vì Thẩm Đường đột nhiên nhắc đến khác. Yết hầu khẽ nuốt, khẽ khàng cung kính , "Đại ca thiên phú ưu việt, năng lực xuất chúng, mà thần kính trọng nhất trong nhà chính là đại ca, cũng là hùng thú mà thần khâm phục nhất."

Nói xong, đôi mắt Lục Kha sáng rực nàng, "Đương nhiên, thần ngưỡng mộ nhất, vẫn là đại ca thể cưới vị minh chủ như ngài..."

Loading...