Ác Độc Giống Cái Kiều Mềm, Hãm Sâu Năm Thú Phu Vào Tu La Tràng - Chương 223: Nguyện Người Cả Đời Vui Vẻ, An Khang
Cập nhật lúc: 2025-08-07 07:41:13
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Ly cũng coi như là lớn lên cùng Thẩm Đường từ nhỏ, mà bao giờ thấy nàng lộ hình thú.
Thẩm Đường nay cũng nghĩ đến vấn đề . Giờ Thẩm Ly nhắc tới, nàng mới thấy chút kỳ lạ.
Nàng cẩn thận hồi tưởng ký ức của nguyên chủ...
Trong nháy mắt, nàng hiểu nguyên nhân.
Khụ, đúng là chút... bất tiện.
"Không gì , kém xa ." Thẩm Đường vội vàng đánh trống lảng, đầu thấy xa tiểu thương đang bán đèn sông, thế là nàng nhanh chóng kéo qua mua hai chiếc.
Thẩm Ly chút tiếc nuối, nhưng cũng quá bận tâm.
Sau khi nhận lấy đèn sông, ngón tay thon dài của nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa giả, nhưng chút do dự.
Tiểu thương hì hì : "Hai vị điện hạ đây thả đèn sông bao giờ ạ? Mấy chiếc đều do thợ thủ công dân gian phục chế theo sách cổ đấy. Nghe đèn sông linh lắm, chỉ cần điều ước lên thả trôi theo dòng sông, nguyện vọng đều thể thành hiện thực. Điện hạ thử ?"
Linh thì trưởng thành đều hiểu rõ, nhưng đó cũng là cách để gửi gắm một ước nguyện , chơi vui là .
Tâm nguyện của Thẩm Đường là thành nhiệm vụ và trở về. Nàng định cầm bút , ánh mắt dừng khuôn mặt tuấn tú, mê hoặc của Thẩm Ly, nghĩ đến Tiêu Tẫn và những khác. Ngón tay nàng khựng , khó mà đặt bút xuống.
Thôi, chuyện , tính.
Hàng mi dài của nàng khẽ rũ xuống, cằm tựa cán bút suy nghĩ nghiêm túc, trân trọng một hàng chữ:
"Chỉ mong mãi bình an, cùng thuyền dải ngân hà."
Khóe mắt và đuôi lông mày của Thẩm Ly khẽ nhếch lên, lén liếc tay nàng.
Thẩm Đường lập tức phát hiện hành động lén lút của , vội vàng che kín chiếc hoa đăng, ngẩng cổ sang bên : "Anh gì đấy? Cho em xem với."
"He he, chủ quán , xem là linh."
"Vậy cũng trộm của em!"
"Anh thấy rõ ."
"..." Cạn lời, thể phản bác.
Thẩm Đường đầu , lười để ý đến con hồ ly tinh ranh nữa.
Nàng đến bên bờ sông, xổm xuống, đặt chiếc đèn sông dòng nước đang gợn sóng, chậm rãi trôi .
Thẩm Ly cúi đầu chiếc hoa đăng trong tay, ánh lửa chiếu sáng hai hàng chữ.
— Nguyện cả đời vui vẻ, an khang, dẫu cho liên quan đến .
Ánh mắt tối , ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau những nét chữ.
Cầm bút lên, thêm bốn chữ khác.
— Cùng một con đường.
Hắn đến bên cạnh Thẩm Đường, cúi thả chiếc hoa đăng xuống mặt sông.
Hai ngọn hoa đăng khẽ chạm , tách , cuối cùng càng lúc càng xa, biến mất trong màn đêm mịt mờ, trôi về phương nào.
Trời tối, qua đường bên bờ sông dần thưa thớt. Già Lan đợi ở khách sạn sốt ruột, gọi một cuộc điện thoại giục họ nhanh chóng trở về.
Thẩm Đường cũng chút mệt mỏi, theo địa chỉ gửi, trở về khách sạn.
Vừa về đến nơi, Già Lan ngửi thấy mùi hương mê Thẩm Đường, khiến cảm xúc dâng trào!
Hắn nuốt nước bọt, cố nén những ý nghĩ viển vông đó , nghi hoặc sang Thẩm Ly bên cạnh, cho rằng con hồ ly tinh ranh dẫn nàng ngắm hoa, nhưng giờ là mùa thu, hoa cũng sắp tàn hết .
Thẩm Đường quanh một vòng, phát hiện ngoài Lục Kiêu ở đây, con báo hôi cũng chạy .
Nàng gọi điện thoại cho , nhưng bên bắt máy.
Thật là kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-doc-giong-cai-kieu-mem-ham-sau-nam-thu-phu-vao-tu-la-trang/chuong-223-nguyen-nguoi-ca-doi-vui-ve-an-khang.html.]
Bình thường nàng gọi, đều bắt máy ngay, lẽ nào xảy chuyện gì?
với thực lực của Tiêu Tẫn, cũng cần lo lắng về sự an , lẽ đang vướng bận chuyện gì đó. Thẩm Đường cũng để tâm quá nhiều.
Đến khuya, khi nàng ngủ say.
Thẩm Đường thấy tiếng động lạch cạch bên ngoài, khiến nàng thức giấc.
Nàng cứ tưởng khách sạn trộm, mặc đồ ngủ, dép lê khỏi phòng, thì phát hiện Tiêu Tẫn đang lục lọi trong phòng khách.
Hắn mặt mày lấm lem, quần áo rách nát, kỹ n.g.ự.c còn vài vết máu.
Thẩm Đường vội vàng nuốt lời mắng, nhanh chân bước tới, nắm lấy cánh tay : "Anh thương!"
Tiêu Tẫn ngờ đánh thức nàng, vội rút tay về phía , tai cụp xuống ngụy biện: "Anh , em ngủ tiếp !"
"Giữa đêm bật đèn, nghĩa là mắt em mù." Thẩm Đường ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng, nàng dậy bật đèn phòng khách, túm cánh tay đang giấu lưng , càng rõ hơn.
Cánh tay vài vết cào, da thịt trầy xước, vết thương chí mạng, nhưng trông cũng khá thảm.
"Không bảo an phận một chút , ngoài đánh với ai thế?" Thẩm Đường lấy hộp y tế từ gian , lấy cồn và bông gòn giúp sạch vết thương xung quanh, đó dùng năng lực chữa trị để chữa lành cho .
Phiêu Vũ Miên Miên
"Anh , , chỉ ngoài thành một chuyến, gặp thú triều nên thương một chút..."
Thẩm Đường thấy con còn đang ngụy biện, m.á.u nóng dồn lên, ngón tay dùng sức ấn vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh: "Nhẹ tay, nhẹ tay, Đường Đường!"
"Biết đau, thì nhớ kỹ hơn chút."
Thẩm Đường giúp chữa trị xong vết thương , định dậy, Tiêu Tẫn xoay đè nàng xuống, cúi đầu ngửi ngửi cổ nàng, lộ vẻ say mê: "Trên em thơm thế?"
Bàn tay to của yên phận di chuyển eo nàng, định gì đó thì một chiếc đuôi rắn màu trắng bạc quất mạnh tới!
Lần Tiêu Tẫn khôn hơn, hóa thành hình thú, nhanh chóng xoay cắn lấy đuôi rắn! Bốn móng vuốt hung hăng ôm lấy đuôi rắn, tránh khỏi bi kịch quăng bay ! Hắn còn tiện tay để mấy vết cào, rửa sạch nỗi nhục xưa!
Gân xanh trán Tuyết Ẩn Chu giật giật, đuôi rắn đột ngột dùng sức, tẩn cho con báo c.h.ế.t tiệt một trận!
Thẩm Đường đau đầu ngắt lời: "Hai các đều dừng tay cho em, ai còn đánh , cút ngoài trông cửa!"
Vừa lời , hai lập tức im bặt, lượt buông tay.
Tiêu Tẫn ủy khuất hứ một tiếng, rõ ràng là con rắn c.h.ế.t tiệt động thủ .
Còn Tuyết Ẩn Chu thì đơn thuần là ưa Tiêu Tẫn, luôn nhịn quất cho hai cái, nếu thì sẽ quá kiêu ngạo.
________________________________________
Trong khi đó, ở nhà họ Lục.
Lục Kiêu thành thủ tục ở quân bộ, trở về gia tộc một chuyến.
Lục Thận thấy đột phá thành thú nhân bát giai, mang về bộ quân phục treo đầy huân chương, còn xuất sắc hơn cả bản khi còn trẻ, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Dù Lục Thận oán giận thế nào, cũng thể thừa nhận, coi trọng nhất vẫn là Lục Kiêu.
Hắn là con cả xuất sắc nhất trong các con, cũng là thừa kế mà đặt nhiều kỳ vọng.
Lục Thận : "Kiêu nhi, phụ gọi con về là một chuyện lớn bàn bạc với con."
Lục Kiêu: "Nếu vẫn là chuyện ly hôn, cần nhiều."
"Không , con quyết tâm, phụ cũng gì để ." Ban đầu Lục Thận hài lòng với Thẩm Đường, nhưng mấy ngày quan sát, cũng nhận sự đổi của vị công chúa .
Nếu công chúa Thẩm Thanh Lê như ngọc ở phía , thì nàng cũng là một đối tượng liên hôn tồi.
Quan trọng nhất là, con trai thích nàng. Hắn cũng thêm gì nữa, coi như chính thức thừa nhận cuộc hôn nhân trong lòng.
Lục Thận tháo chiếc nhẫn ấn tay đưa cho .
Lục Kiêu đàn ông trung niên khuôn mặt tương tự đối diện. Khóe mắt ông những nếp nhăn của thời gian, nhưng diện mạo vẫn sâu sắc và lạnh lùng, hình cao lớn uy nghiêm. Lúc , việc giao ấn tín gia tộc cho là quá sớm ?
Lục Kiêu dựa lưng ghế, nhận lấy: "Phụ quá vội vàng ."