Ác Độc Giống Cái Kiều Mềm, Hãm Sâu Năm Thú Phu Vào Tu La Tràng - Chương 176: Kẻ tung người hứng
Cập nhật lúc: 2025-08-04 07:56:01
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qKMmfTlXl
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Đường thầm mắng lão hoàng đế thật xảo quyệt, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản: “Đa tạ phụ hoàng nhớ thương, nhưng xây phủ hao tốn tiền của, thôi cần.”
Nàng đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng Thẩm Thanh Lê ở cách đó xa, nhếch môi nhạt: “Hơn nữa, con là sống quen nơi ở cũ, chỉ thích ở trong phủ công chúa đây.”
Những lời thốt , khí tại chỗ lập tức trở nên vô cùng vi diệu.
Hoàng đế và Hoàng hậu sắc mặt cứng đờ, hiện lên một tia hổ.
Ai trong đế quốc mà , năm đó Thẩm Đường lưu đày, rời khỏi phủ công chúa thì ngay đó, tân công chúa đường hoàng dọn , vứt bỏ hết đồ đạc của nàng như rác rưởi. Chuyện khi đó còn lan truyền rộng rãi, nhiều thú nhân đều thầm chế giễu nàng.
Phiêu Vũ Miên Miên
— Nàng là một con ch.ó bại trận hoàng tộc vứt bỏ.
Sắc mặt Thẩm Thanh Lê vô cùng khó coi, tiện nhân cố tình nhắc chuyện mặt nhiều phương tiện truyền thông như , như thể nàng là con chim cu chiếm tổ của kẻ đến .
Thẩm Đường như thấy vẻ mặt khó coi của cả gia đình họ, nhếch môi khẽ, tùy ý : “ mà tỷ tỷ ở , ở lâu như cũng tình cảm, phủ công chúa đó nhường cho nàng .”
Mắt của Thẩm Thanh Lê như phun lửa, tức đến mức nghiến răng ken két, cái gì mà “nhường”? Tiện nhân mặt dày như ? Tất cả những thứ vốn dĩ đều thuộc về nàng !
“Ngươi đừng ở đây bậy, phủ công chúa đó vốn dĩ là chỗ của ngươi...”
Thẩm Thanh Lê nhịn lên tiếng, nhưng Hoàng đế lạnh giọng quát lớn: “Đủ , con cũng bớt hai câu , em gái con , con cũng nên dừng .”
Hoàng đế chuyện năm xưa một nữa gây bão dư luận, nếu thì mất mặt chính là bọn họ.
Thẩm Thanh Lê đành nuốt lời trở , trong lòng càng thêm cam lòng và tức giận.
Hoàng hậu lấy vẻ bình tĩnh, hiền hòa về phía Thẩm Đường: “ giờ con là công chúa, thể cứ chạy về con suối nhỏ đó mãi, con ở hoàng thành, đừng để ngoài .”
Ở hoàng thành để gì? Cho bọn họ cơ hội tay bất cứ lúc nào ?
Trong lòng Thẩm Đường lạnh, thật sự cho rằng nàng ngu ngốc .
Nàng tuân theo, vẻ mặt hiền lành: “Đa tạ phụ hoàng mẫu hậu yêu thương, con chí lớn như , chỉ cần một nơi để sinh hoạt là .”
Hoàng đế và Hoàng hậu , nét mặt giãn , trong lòng dâng lên niềm vui. Đứa con nuôi quả nhiên chí lớn, chỉ cần nàng nguyện ý một phế vật mãi mãi, tạo thành uy h.i.ế.p cho con gái ruột của họ, thì họ tốn chút tiền nuôi một nàng công chúa hữu danh vô thực cũng , coi như trong nhà nuôi thêm một con vật cưng.
Thẩm Thanh Lê cũng lộ vẻ khinh thường, phế vật đúng là tư cách ở hoàng thành, loại con suối nghèo nàn tồi tàn đó mới xứng đôi với nàng .
Thẩm Ly cầm chén rượu tay, khanh khách lên tiếng: “ , Tiểu Đường chỉ sống một cuộc sống yên bình cùng chúng , cũng chí lớn gì. Chi bằng phụ vương mẫu hậu cứ ban cho nàng con suối nghèo ai đó, chúng sống ở đó cũng tiện hơn.”
Thành chủ thành Đồng Cỏ Xanh Lá bày tỏ sự quy thuận Thẩm Đường, nhưng đó chỉ là quyết định riêng của hai bên, pháp luật thừa nhận. Đế quốc rốt cuộc vẫn là thiên hạ của hai vợ chồng Hoàng đế và Hoàng hậu. Cần Hoàng đế và Hoàng hậu tự đóng dấu, thành Đồng Cỏ Xanh Lá mới chính thức trở thành lãnh thổ thuộc về Thẩm Đường.
Hoàng đế và Hoàng hậu , sắc mặt lập tức đổi, hóa đám đến đây là để đòi đất phong! Đuổi Thẩm Đường đến con suối nhỏ để ở, và trực tiếp trao lãnh thổ cho nàng, đó là hai chuyện khác ! là xem thường đứa con nuôi , đúng là dã tâm sói!
Một đứa con gái nuôi quan hệ huyết thống, tư cách gì đòi đất phong từ họ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ac-doc-giong-cai-kieu-mem-ham-sau-nam-thu-phu-vao-tu-la-trang/chuong-176-ke-tung-nguoi-hung.html.]
Hoàng đế ngoài miệng thể , dù Thẩm Đường hiện giờ là công chúa chính thức của đế quốc, ông đây để xoa dịu dư luận, còn đảm bảo với dân đế quốc sẽ coi nàng như con ruột. Nếu chỉ vì huyết thống mà phủ nhận năng lực của nàng, chẳng là đang tự vả mặt ?
Nụ của Hoàng hậu trở nên gượng gạo: “Chuyện ... Chuyện đất phong trọng đại, cần bàn bạc thêm.”
Ngón tay thon dài như ngọc của Thẩm Ly khẽ lắc nhẹ chén rượu, đôi mắt cáo híp , lấp lánh rực rỡ, lộ vẻ quyến rũ mê hoặc lòng : “Phụ vương mẫu hậu vội vàng gọi chúng con trở về như , chắc cũng những lời bàn tán mạng nhỉ.”
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống: “Những lời bàn tán mạng thể tin là thật, sắc phong Thanh Lê thừa kế tương lai của đế quốc, thể dễ dàng đổi!”
“ dân tâm là xu thế tất yếu, nếu thừa kế tương lai của một quốc gia thể dân công nhận, tình hình chính trị nhất định sẽ bất . Phụ hoàng chắc cũng để một đống hỗn độn cho Thanh Lê đúng .”
Anh đến nước , Hoàng đế còn lời nào để .
Khóe mắt Thẩm Ly hất lên, lộ vẻ xảo quyệt vô hại, môi đỏ cong lên : “Chi bằng, con một đề nghị, phân biệt cho hai vị công chúa chọn một mảnh đất phong, tiến hành một cuộc thi đấu kéo dài một năm.”
“Trong một năm , ai cai trị hơn, càng thể dân công nhận, thì sẽ giành tư cách thừa kế, thế nào?”
Con luôn thích sự dung hòa, chiêu lấy lui tiến của Thẩm Ly, ngược so với việc trực tiếp đòi đất phong từ Hoàng đế, càng dễ khiến họ chấp nhận hơn.
Hoàng đế tìm họ đến, phỏng chừng là cho một chút lợi lộc để hối lộ, nhằm kiểm soát dư luận mạng. Thẩm Ly cung cấp cho họ một biện pháp hơn.
Chỉ cần Thẩm Thanh Lê trong cuộc thi đấu thể thắng Thẩm Đường, chỉ thể dập tắt dư luận mạng, mà còn thể giành dân tâm, củng cố địa vị thống trị tương lai của nàng .
Còn về việc Thẩm Đường sẽ thắng ư?
À, Hoàng đế và họ căn bản sẽ cân nhắc đến tình huống . Loại thi đấu quá chung chung, quá nhiều chỗ để gian lận. Chỉ cần họ Thẩm Đường thắng, nàng căn bản khả năng thắng.
Thẩm Ly cũng đảm bảo Thẩm Đường thể thắng , nhưng cả, hôm nay giành đất phong mới là mục đích của họ. Uốn nắn cái cuộc thi đấu , chẳng qua chỉ là mồi nhử để dụ Hoàng đế mắc câu mà thôi. Dù , thắng thì lợi cho họ, thua cũng tổn thất gì, còn thể vô cớ một mảnh đất phong hợp pháp.
Thẩm Đường liếc Thẩm Ly với nụ mê hoặc, quả nhiên con hồ ly tinh tinh ranh!
Quả nhiên, khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Hoàng đế đồng ý yêu cầu. Ông cũng tuyên cáo đế quốc, hai vị công chúa sẽ tiến hành một cuộc thi đấu kéo dài một năm.
Thẩm Thanh Lê phân phối một tòa thành dân chỉ mười mấy vạn. Bề ngoài chỉ là một tòa thành nhỏ bình thường, nhưng Thẩm Đường thông qua hệ thống , tòa thành đó là lãnh thổ khoáng sản, lòng đất cất giấu tài nguyên khoáng sản phong phú, tiềm năng phát triển sẽ mạnh.
Để thể hiện sự công bằng và hào phóng của hoàng tộc, Hoàng đế cho phép Thẩm Đường tùy ý chọn một mảnh lãnh thổ trong đế quốc đất phong.
Thẩm Đường vẫn chọn thành Đồng Cỏ Xanh Lá đất phong.
Có nhiều lựa chọn hơn thành Đồng Cỏ Xanh Lá, nhưng nàng yên tâm. Nơi đây là do nàng từng bước chinh phục mà , dân tâm cao, cần lo lắng dân chúng tạo phản giữa đường.
Thẩm Thanh Lê căn bản thành Đồng Cỏ Xanh Lá ở , nàng còn đặc biệt tìm bản đồ nửa ngày, phát hiện đó chỉ là một trấn nhỏ biên giới bình thường, khu vực tương ứng bản đồ thậm chí còn tên, chỉ một chuỗi , đủ để thấy cái con suối nghèo nàn đó nghèo đến mức nào.
Cái con suối nghèo đó mà thể phát triển lên thì lạ!
Thẩm Thanh Lê yên tâm hẳn, cuộc thi đấu , Thẩm Đường nhất định trở thành bàn đạp cho nàng , căn bản khả năng lật ngược tình thế!