Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

A TỰ, KIẾP SAU MÌNH LẠI GẶP NHAU EM NHÉ. - Chương 97: Lại ra ngoài ý muốn

Cập nhật lúc: 2024-11-24 19:29:03
Lượt xem: 1

Tiếng chuông du dương quanh quẩn trong chùa Linh Vụ, làm bầy chim cả kinh giương cánh bay khỏi nhánh cây.

Đám khách hành hương kinh nghi bất định, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Cũng may đến buổi chiều khách hành hương đã không còn nhiều, rất nhanh liền có tăng nhân đến đây sắp xếp cho nhóm khách hành hương rời đi.

Úc Cẩn ngay lập tức đẩy cửa ra.

Trống chiều chuông sớm, lúc này vang lên tiếng chuông mang ý nghĩa có tình huống đột nhiên xảy ra.

Cố Diệp Phi

Rất nhanh Khương Tự cùng Khương Trạm cũng đồng thời đi ra từ phòng của từng người.

Ba người đứng dưới hành lang vắng vẻ, nhìn ra bên ngoài.

Một vị tăng nhân bước nhanh đi tới, đến gần chỗ ba người thì chắp tay trước n.g.ự.c thi lễ: “A Di Đà Phật, trong chùa bất ngờ xảy ra tình huống, các vị thí chủ tạm thời đừng đi lại khắp nơi.”

Úc Cẩn nhướng mày cười: “ Lời này của sư phụ có hơi làm khó rồi, chúng ta là khách hành hương, đến quý tự không phải ngồi tù, vì sao tự do còn phải bị hạn chế?”

Tăng nhân ngẩn ra.

Trong chùa xảy ra chuyện, hắn phụng mệnh đến đây nhắc nhở khách hành hương ở tạm, làm sao còn có kiểu người không dễ nói chuyện như này?

Chùa Linh Vụ tuy nhỏ, nhưng xa gần nghe tiếng, hương hỏa cường thịnh, tăng nhân đương nhiên sẽ không hung thần ác sát tổn hại thanh danh chùa chiền, sau phút kinh ngạc ban đầu thì kiên nhẫn giải thích nói: “ Thí chủ hiểu lầm, tiểu tăng thông báo với các vị thí chủ việc này, là bởi vì hiện tại trong chùa có hơi loạn, sợ va chạm các vị thí chủ.”

“ À, thì ra là thế.”

Khương Trạm nhân cơ hội hỏi: “Không biết quý tự xảy ra chuyện gì?”

Tăng nhân lại ngẩn ra, lại nhìn tuổi của ba người lúc này mới chợt hiểu.

Thiếu niên mười mấy tuổi chính là thời điểm tràn đầy lòng hiếu kỳ, có hỏi câu này cũng chẳng có gì lạ.

Trong giây lát tăng nhân chần chờ, Khương Trạm giật mình nói: “ Chẳng lẽ không tiện nói với người ngoài?”

Tăng nhân: “......”. Biết còn hỏi!

Nhưng đã bị người hỏi đến đây, nếu như không nói thật đúng là dễ dàng khiến người phỏng đoán lung tung, mà loại chùa miếu tiếp đãi tín nữ nhiều nhất như bọn họ kiêng kỵ nhất là cái này, tăng nhân nhân tiện nói: “ Có vị sư đệ viên tịch.”

Khương Tự cùng Úc Cẩn liếc nhau.

Chạm đến ánh mắt của đối phương, nàng vội vàng dời đi, trong lòng khó tránh khỏi ảo não: Chẳng lẽ ca ca quá không đáng tin cậy, gặp chuyện mới vô ý thức muốn nhìn ý tứ của hắn một chút?

Khương Trạm ồ lên một tiếng: “Viên tịch? Sư phụ thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, sư đệ của ngươi hẳn là còn trẻ hơn ngươi đi? Còn trẻ như vậy liền công đức viên mãn rồi?”

Khóe miệng tăng nhân giật giật, mặc niệm một tiếng A Di Đà Phật hóa giải xúc động hóa thân Đấu Chiến Thắng Phật trong nháy mắt, giải thích nói: “Sư đệ là bởi vì ngoài ý muốn táng thân ——”

“ Ngoài ý muốn? Cái gì ngoài ý muốn?” Khương Trạm một bộ bị dọa cho phát sợ, “ Quý tự thoạt nhìn một mảnh tường hòa, lẽ nào còn có cái gì nguy hiểm? Vậy chư vị sư phụ hẳn phải sớm nhắc nhở những người khách hành hương chúng ta nha.”

“ A Di Đà Phật, thí chủ lo xa rồi, trong chùa cũng không có cái gì nguy hiểm cả, sư đệ là lúc đi múc nước xảy ra ngoài ý muốn ——”

Khương Trạm thu hồi biểu tình khoa trương, trầm mặc một lát hỏi: “ Không biết vị sư phụ kia pháp hiệu là gì?”

Tăng nhân dù kinh ngạc vẫn trả lời Khương Trạm: “Sư đệ pháp hiệu Tứ Không.”

Khương Trạm lui về sau nửa bước.

Tăng nhân cuối cùng có được cơ hội thoát thân, lại niệm tiếp một tiếng A Di Đà Phật, bước nhanh về hướng căn khách phòng sắp xếp cho khách khác.

Khương Trạm ngơ ngác đứng đó, Úc Cẩn duỗi tay vỗ vỗ đầu vai hắn.

Khương Trạm giật mình một cái lấy lại tinh thần, nhìn nhìn tăng nhân đi xa, hạ giọng nói: “Tứ muội, Dư Thất ca, các ngươi có biết không, vị tăng nhân buổi trưa tưới rau ở sau núi, pháp hiệu gọi chính là Tứ Không!”

“ Nhị ca hoài nghi vị kia tăng nhân không phải c.h.ế.t bởi ngoài ý muốn?”

“ Đây là đương nhiên, nào có chuyện trùng hợp như vậy!” Nói đến đây, Khương Trạm nhíu mày, “ Có điều vào buổi trưa rõ ràng không có phát hiện gì, hắn làm sao lại c.h.ế.t được?”

“ Cái này cũng không khó suy đoán, nói rõ trong cái giếng kia xác thực có gì đó, sau đó khi Khương Nhị đệ đi rồi thì bị vị tăng nhân kia phát hiện, cho nên ——” Úc Cẩn cười nhạt, “ Liền bị diệt khẩu.”

Khương Trạm ảo não vỗ vỗ trán: “ Sớm biết thế ta liền kiên trì tới cùng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/a-tu-kiep-sau-minh-lai-gap-nhau-em-nhe/chuong-97-lai-ra-ngoai-y-muon.html.]

Úc Cẩn cười nói: “ Nếu là thế, chỉ sợ xảy ra ngoài ý muốn lại nhiều hơn một người.”

Khương Trạm ngẩn người, bất mãn nói: ‘ Dư Thất ca huynh rủa ta à, ta mà thật sự ở lại nơi đó, tuyệt đối sẽ không có việc gì.”

“ Vì sao?”

“ Dư Thất ca khẳng định sẽ cứu ta nha.” Khương Trạm đương nhiên nói.

Da dày như Úc Cẩn giờ khắc này cũng nhịn không được vẻ mặt nhăn nhó một chút.

Nhìn thoáng qua sắc trời, Úc Cẩn lấy ngữ khí trưng cầu nói với Khương Tự: “ Thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn là rời đi đi.”

“ Từ từ ——” Khương Trạm đè lại cánh tay Úc Cẩn, “ Chúng ta không thể cứ đi như thế nha!”

“ Hử?” Úc Cẩn nhìn chằm chằm cái tay trên cánh tay, hơi có chút không vui.

Ngay trước mặt A Tự động tay động chân còn ra bộ dạng gì!

“ Người c.h.ế.t đó, hơn nữa c.h.ế.t rất có thể không chỉ có một!”

“Cho nên?”

“ Cho nên chúng ta không đi bắt hung thủ sao?” Khương Trạm vừa thấy dáng vẻ hai người đều không hứng lắm, rất chi là kinh ngạc.

Giọng điệu Úc Cẩn nhàn nhạt: “Người cũng không phải chúng ta giết, cũng không thân chẳng quen với chúng ta.”

Ở trên địa bàn của người ta muốn bắt hung thủ, nếu như hung thủ là một trong những tăng nhân, hơi chút cổ động, đối mặt với tăng nhân của cả một cái chùa miếu đừng nói tìm ra hung thủ, muốn thoát thân cũng phải phí chút công phu.

Có Khương Tự ở đây, Úc Cẩn tuyệt không muốn làm loại chuyện tốn công mà không có kết quả đem ba người rơi vào trong phiền phức này.

“ Nhưng đụng phải loại sự tình này mà làm như không thấy, lương tâm ta sẽ yên ổn được sao?” Khương Trạm vẫn chưa từ bỏ ý định.

Lại có người c.h.ế.t đó, nói không chừng đợi lát nữa hắn nhắm mắt lại, liền có hai con quỷ tìm đến hắn tán gẫu.

Úc Cẩn buồn cười nhìn Khương Trạm một chút: “ Lương tâm? Ta không có.”

“ Dư Thất ca, huynh thế mà lại là loại người này!” Khương Trạm che n.g.ự.c đau lòng vô cùng.

Hắn cho rằng đây là lời nói đùa của Úc Cẩn, cho nên giọng điệu cũng khoa trương nói đùa.

Dư Thất ca tâm tốt mà, giống hắn bình sinh trong sạch, lúc ấy không phải còn cứu hắn sao.

Rõ ràng có nghĩa khí gặp chuyện bất bình lại không biểu hiện ra, Dư Thất ca thật sự là người tốt khó được mà.

“ Thật không có, tâm của ta ấy à——” Úc Cẩn khẽ liếc Khương Tự một cái, mây trôi nước chảy nói, “ Ném rồi.”

Khương Tự rũ mắt.

Lúc này vẫn không quên đùa giỡn nàng, thật sự là đủ rồi!

“ Nhị ca, chúng ta vẫn nên đi đi, muội có chút sợ hãi.” Mắt thấy các khách phòng khác lần lượt có khách hành hương đi ra, Khương Tự khẽ nói.

Khương Trạm đỡ trán: “ Ta thật sự là hồ đồ rồi, sao lại quên mất Tứ muội là cô nương gia, gặp được loại chuyện này tất nhiên sẽ sợ hãi. Tứ muội, đều là nhị ca không tốt, chúng ta liền đi thôi.”

Thôi, có quỷ tìm hắn nói chuyện phiếm thì cứ nói chuyện đi, nói không chừng hai con quỷ trò chuyện ăn ý, liền không có chuyện gì của hắn nữa.

Tiểu nha hoàn A Man vẫn luôn đóng vai cọc gỗ đồng tình nhìn Khương Trạm một chút.

Nhị công tử thật đúng là ngây thơ mà, cô nương các nàng mà biết sợ? Ha ha.

Nghe xong mấy người muốn rời khỏi, tăng nhân cầu còn không được, vội vàng tiễn khách.

Một đoàn người chạy về khách điếm, dưới đại thụ ngoài khách điếm đã tụ tập không ít người hóng mát nghị luận chuyện phát sinh trong chùa Linh Vụ.

“ Nghe nói tăng nhân nọ là lúc múc nước không cẩn thận trượt chân, đầu đập vào trên thành giếng, lúc ấy liền đập đến đầu rơi m.á.u chảy, thật sự là đáng thương mà.”

“ Nếu không sao nói mệnh do trời định chứ......”

Thời điểm mặt trời sắp xuống núi, A Man tìm một cơ hội lặng lẽ bẩm báo: “ Cô nương, A Phi thông qua lão Tần truyền tin tới, nói ngài bảo hắn đầu tiên đi nghe ngóng nhà Lý lão gia Đại Dương trấn, cô nương nhà họ hôm nay đến chùa Linh Vụ dâng hương, trước mắt còn chưa trở về đâu......”

Loading...