A TỰ, KIẾP SAU MÌNH LẠI GẶP NHAU EM NHÉ. - Chương 134: Liên lụy
Cập nhật lúc: 2024-11-25 17:33:33
Lượt xem: 0
Vợ chồng Khương Nhị lão gia dẫn Khương Thiến đến Từ Tâm Đường, đại nha hoàn A Phúc đứng ở cửa cúi người chào ba người: “ Nhị lão gia, Nhị thái thái, lão phu nhân mệt mỏi, đã nghỉ ngơi rồi.”
“ Lão phu nhân thế mà đã nghỉ ngơi?” Khương Nhị lão gia vẻ mặt buồn bực.
Lúc vợ chồng bọn họ đi Trường Hưng Hầu phủ lão thái thái còn tinh thần lắm mà.
Tiêu thị nhìn quen thủ đoạn hậu trạch, lập tức hiểu được ý tứ của Phùng lão phu nhân: Đây là không nguyện ý gặp Thiến nhi đây mà.
“ Nếu lão phu nhân đã nghỉ ngơi, khi nào chúng ta lại đến thỉnh an.” Tiêu thị lặng lẽ kéo Khương Nhị lão gia một phen, trở lại Nhã Hinh Uyển.
Nhã Hinh Uyển thoạt nhìn không khác thường ngày bao nhiêu, chỉ là bọn hạ nhân đi đường đều theo bản năng thả nhẹ bước chân, có một loại ăn tĩnh làm người ta áp lực.
Khương Thiến vào nhà liền khóc: “ Con làm Bá phủ mất mặt, tổ mẫu nhất định là giận con, mới không nguyện ý gặp con ——”
Ở phương diện này Khương Thiến cũng rất mẫn cảm.
Khương Nhị lão gia không nhịn được nói: “ Đều đã lúc này rồi khóc lóc thì làm được gì? Tổ mẫu ngươi chỉ là mệt mỏi, làm sao lại nói thành không nguyện ý gặp ngươi?”
Khương Thiến rơi nước mắt lã chã, ngoài miệng cũng không phản bác, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi.
Đổi thành thời điểm nàng còn phong quang như dĩ vãng mỗi lần về nhà ngoại tổ mẫu chưa từng như vậy bao giờ? Hiện tại rõ ràng là bất mãn với nàng, cho thấy thái độ.
Chẳng qua lời này nói ra với phụ thân sẽ chỉ chọc ông phiền chán thôi, nam nhân và nữ nhân đến cùng vẫn khác biệt.
“ Thiến nhi, ta hỏi ngươi, ngươi đến tột cùng tính thế nào?” Khương Nhị lão gia xác thực đối với đọ sức giữa nữ nhân không muốn động não nhiều, đặt toàn bộ ý nghĩ ở trên đại sự trước mắt.
Khương Thiến đình chỉ thút thít, cúi đầu nói: “ Nữ nhi nghe phụ thân, mẫu thân.”
“ Ý của chúng ta là muốn ngươi cùng Trường Hưng Hầu thế tử nghĩa tuyệt, lời này ở Hầu phủ cũng đã nói qua rồi.”
Nhà trai gây ra loại sự tình này, làm gia trưởng nhà gái đương nhiên phải biểu đạt rõ tư thái, nhưng vì tương lai nữ nhi không bị oán trách, lời này vẫn cần phải hỏi rõ một tiếng.
“ Phụ thân nói làm sao thì làm thế, nữ nhi đều nghe Người.” Khương Thiến nhu thuận nói.
“ Được, vậy ta liền đến quan phủ khiếu nại, chờ lấy được thư nghĩa tuyệt, lại để cho mẫu thân ngươi đi Hầu phủ kiểm kê đồ cưới rồi kéo trở về, từ đây thanh toán sòng phẳng với Hầu phủ.” Khương Nhị lão gia nói xong không muốn ở lâu trong phòng, chắp tay đi ra ngoài.
Khương Thiến lúc này mới đ.â.m đầu thẳng vào trong n.g.ự.c Tiêu thị khóc rống lên: “ Nương, nữ nhi thật khổ, về sau nữ nhi phải làm sao bây giờ?”
Tiêu thị vỗ nhẹ lưng Khương Thiến, an ủi: “ Quay đầu ta sẽ phân phó mấy bà tử lắm mồm đem chuyện con bị Trường Hưng Hầu thế tử ngược đãi truyền đi, đến lúc đó mọi người đều biết con chịu khổ, với con chỉ có đồng tình, chờ một thời gian qua đi sự tình phai nhạt, nương tìm thêm cho con một hộ nhân gia tốt.”
Đại Chu dân phong cởi mở, rất khoan dung với nữ tử, nữ tử để tang chồng hoặc là ly hôn tái giá thậm chí gả lần ba đều không có gì là lạ.
Đương nhiên đại bộ phận nữ tử tái giá nhà chồng thường đều kém hơn lần gả đầu một chút.
Khương Thiến dựa ở trong n.g.ự.c Tiêu thị hung hăng rùng mình một cái: “ Nương, nữ nhi muốn ở mãi bên cạnh Người, không muốn tái giá nữa.”
Nếu mà gặp lại biến thái như Tào Hưng Dục, nào có tự tại bằng ở lại Bá phủ. Nàng hiện tại chính là muốn tranh thủ sự đồng tình của mẫu thân nhiều hơn, về sau ngày tháng sống ở Bá phủ mới tốt hơn được.
Tiêu thị nghĩ đến nữ nhi mới gặp được loại chuyện này không muốn tái giá là chuyện rất bình thường, vội nói: “ Được, không nghĩ xa như vậy, con muốn ở lại bên cạnh nương bao lâu liền bấy lâu.”
Khương Thiến lúc này mới nín khóc mà cười.
Bây giờ toàn bộ kinh thành đều đang nhìn chằm chằm vào chuyện Trường Hưng Hầu thế tử g.i.ế.c người, vì thế tin tức Khương Nhị lão gia tìm đến quan phủ yêu cầu thư nghĩa tuyệt giống như mọc cánh rất nhanh truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
“ Nghe nói chưa, Đông Bình Bá phủ muốn cùng Trường Hưng Hầu phủ nghĩa tuyệt rồi.”
Cố Diệp Phi
“ Nghĩa tuyệt tốt mà, cái loại người nhà này sớm cách xa xa mới là đúng đắn, ta nghe nói sau khi cô nương của Đông Bình Bá phủ gả qua đó cứ ba ngày hai quận lại bị đánh đâu. Đáng thương cho một tiểu thư khuê các như hoa như ngọc, trên thân vết thương chỗ xanh chỗ tím còn chưa có lành đâu......”
“ Nghiệp chướng nha, nữ nhi nhà ai gặp phải loại sự tình này đều muốn nghĩa tuyệt mà, chẳng qua cao môn đại hộ bọn họ hay để ý, về sau cô nương này muốn gả cho một hộ môn đăng hộ đối e là khó khăn rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/a-tu-kiep-sau-minh-lai-gap-nhau-em-nhe/chuong-134-lien-luy.html.]
“ Ta nghe nói trước khi chuyện xảy ra Bá phủ có hai cô nương còn đi Trường Hưng Hầu phủ ở một đoạn thời gian cơ, cũng không biết có bị làm hại hay chưa......”
“ Hắc hắc, cái này cũng khó mà nói, ai biết được.”
......
Lời đồn đại truyền về Đông Bình Bá phủ, Phùng lão phu nhân tức giận đến phát run, gọi Tiêu thị tới mắng cho một trận té tát.
Vốn dĩ do nữ nhi phong quang gả cao rơi xuống khó khăn, Tiêu thị chỉ có thể nén giận nghe, sau khi trở về nhịn không được oán giận nói: “ Thiến nhi, nếu con đã biết súc sinh kia là đức hạnh gì, sao còn muốn bọn muội muội con đến Hầu phủ ở chứ?”
Khương Thiến tự nhiên cắn c.h.ế.t không thừa nhận việc tính toán Khương Tự, ủy khuất nói: “ Nữ nhi gọi bọn muội muội qua ở, là muốn chứng minh nữ nhi ở nhà mẹ đẻ có mặt mũi, như vậy cũng làm cho Tào Hưng Dục kiêng kị chút ——”
Tiêu thị thở thật dài một hơi, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt.
Chỉ mong Thương Nhi đừng vì việc này của Thiến nhi mà ảnh hưởng làm trễ nải đọc sách mới tốt.
Giờ phút này đồng dạng không an tĩnh còn có Lục cô nương Khương Bội.
Nàng và Ngũ cô nương Khương Lệ ở cùng một viện, sau khi nghe được phong thanh bên ngoài liền đi thẳng đến phòng Khương Lệ.
“ Ngũ tỷ, chuyện bên ngoài ngươi nghe nói gì chưa?”
“Chuyện gì?”
Khương Bội dậm chân: “ Trường Hưng Hầu phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi vậy mà không phái nha hoàn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài?”
Khương Lệ mím môi không nói.
Cho dù có động tĩnh gì thì cũng không phải một thứ nữ nho nhỏ như nàng có thể giải quyết, cùng với nhảy nhót lung tung rước lấy phiền toái không cần thiết, còn không bằng yên lặng ngồi đây.
Khương Bội trực tiếp tức phát khóc: “ Ngũ tỷ, ngươi thật sự là một đầu gỗ ngu ngốc! Hiện tại bên ngoài đều nói chúng ta ở Hầu phủ lâu như vậy, đã bị Nhị tỷ phu —— Phi, bị tên súc sinh kia chiếm tiện nghi đi rồi! Bây giờ chúng ta thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.”
Khương Lệ chậm rãi nói: “ Kinh thành náo nhiệt nhiều như vậy, những lời này qua ít ngày nữa sẽ tan thôi. Lúc trước Nhị tỷ thịnh tình mời, chúng ta làm muội muội sao tiện từ chối được?”
Khương Bội sững sờ, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Khương Lệ: “ Nhị tỷ có phải là cố ý không?”
“ Cố ý gì?”
Khương Bội nhắm lại mắt, trong đầu vô số suy nghĩ quay nhanh, dường như chưa từng rõ ràng như thế.
Trách không được Nhị tỷ lại nhiều lần mời các nàng đến Hầu phủ ở, trách không được thái độ của Nhị tỷ với Tứ tỷ lại kỳ quái cơ hồ đến tình trạng thuận theo tuyệt đối như thế, hóa ra đáp án rất đơn giản: Mục tiêu kế tiếp của Trường Hưng Hầu thế tử là Tứ tỷ!
Khương Bội đột nhiên trợn mắt.
“ Lục muội, sao vậy?” Khương Lệ buồn bực nói.
“ Không có gì, Ngũ tỷ, ta về phòng đây.” Khương Bội miễn cưỡng cười cười, động tác cứng ngắc đi trở về, chỉ cảm thấy chân như nặng ngàn cân.
Nàng biết, Khương Thiến căn bản không phải vô tội, mà là đồng lõa!
Theo Khương Bội rời đi, một nửa rèm châu còn đang nhẹ nhàng đung đưa, châu ngọc chạm nhau phát ra tiếng vang thanh thúy êm tai.
Khương Lệ nhìn chằm chằm rèm châu nửa ngày, phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Xem ra Lục muội cũng nghĩ ra rồi.
Về sau có một người như vậy ở tại Bá phủ, nàng càng phải giữ vững tinh thần hơn thôi.
Thuận Thiên phủ bên kia, vụ án Trường Hưng Hầu thế tử hành hạ mười nữ tử đến c.h.ế.t còn chưa hoàn toàn kết thúc. Tìm kiếm thông tri khổ chủ phải tốn rất nhiều thời gian, không vội vàng được, Chân Thế Thành thừa dịp thời gian này phái người đi nghe ngóng tình huống của Khương Tự.
Vị tiểu cô nương kia xuất hiện ở vườn hoa Trường Hưng Hầu phủ, luôn cảm thấy không phải là trùng hợp.