Nhìn thấy , nước mắt  lập tức trào :
 
“Hạo Uyên.”
 
Ta  lao đến, nhưng chân như đổ chì, chỉ  cứng tại chỗ. 
 
Rõ ràng   nhiều điều  hỏi, nhưng chỉ cần thấy  bình an,   thấy như  là đủ.
 
“Xin  A Tú,  liên lụy nàng .”
 
Chàng giơ tay,  dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho , nhưng khi đầu ngón  chạm  má  thì chợt khựng , ánh mắt rơi xuống vết thương  tay , vội vàng rụt , đổi sang dùng mu bàn tay khẽ lau.
 
Ta lắc đầu:
 
“A Tú  hiểu chuyện triều đình, nhưng A Tú sẽ mãi mãi ở bên .”
 
“Ngốc.”
 
Chàng khẽ , giọng khàn như  giấy ráp mài qua, động tác giơ tay mang theo chút run rẩy khó nhận .
 
“A Tú,  đây.”
 
15
 
Không  Lục Cảnh đến từ lúc nào,   ngoài song sắt, gương mặt âm trầm.
 
Hạo Uyên chắn  mặt , sống lưng thẳng tắp:
 
“Lục công tử,  chó cho Tần vương thuận lợi chứ?”
 
“Hạo Uyên, bớt ba hoa ở đây , lo mà nghĩ cách giữ mạng.”
 
“A Tú, theo  về nhà.” 
 
Giọng Lục Cảnh nhẹ đến mức khó ,  mang theo chút run rẩy khó nhận .
 
Ta vẫn lắc đầu. 
 
Hắn sững , nhưng vẫn  chịu bỏ cuộc:
 
“Nàng   mưu phản là tội c.h.ế.t ?”
 
“Biết.”
 
“Nàng    theo Hạo Uyên, nàng cũng sẽ c.h.ế.t ?”
 
“Biết.”
 
“Đã  mà   chịu theo  về nhà? Đồ ngốc, nàng  c.h.ế.t !”
 
“Lục Cảnh,    , đó   nhà của A Tú.” 
 
Ánh mắt  bình tĩnh mà kiên định. 
 
Hắn kìm nén cơn giận, tiếp tục cầu khẩn:
 
“Chúng   về Lục gia nữa, nàng  với ,  sẽ bảo vệ nàng bình an.”
 
“Ta cầu xin nàng, A Tú, theo Hạo Uyên thật sự sẽ c.h.ế.t đấy!”
 
Ta theo bản năng lùi một bước,  kiên quyết lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-tu-fyze/9.html.]
 
“Lục Cảnh, khi Lục phu ngân     đồng dưỡng tức của ngươi,   thật sự  vui. Ngươi  hơn tất cả   trong làng, tuy ngươi  hung dữ, nhưng ngươi sẵn lòng mua kẹo cho .”
 
Kẹo phụ mẫu mua đều là cho  , còn kẹo của Lục Cảnh là mua cho , chỉ cho .
 
“Vì thế  mới tìm cách  ngươi vui, mong ngươi sớm khỏe . Dù việc dành dụm tiền cưới  vất vả, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc  ở bên ngươi, lòng  cũng thấy ngọt ngào.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Ta nghĩ chỉ cần tích đủ năm lượng bạc là sẽ  chuyện thành  với ngươi. Ban đầu chỉ thiếu một đồng tiền, nhưng đến kinh thành , A Tú chẳng tích cóp nổi, mãi  bù  một đồng cuối cùng đó.”
 
“Ngươi và Lục phu nhân    cưới ,  đều  thấy.”
 
“Nếu ngươi  thẳng, A Tú tuyệt đối sẽ  dây dưa, cũng sẽ   chuyện của Tô cô nương.  ngươi  thu của   nhiều tiền thuê.”
 
“Mấy lượng bạc  chẳng mấy mà tiêu hết,  thường xuyên đói bụng, thậm chí về  ngươi còn bảo  ghi nợ,  nợ ngày càng nhiều.”
 
“Nếu    Tô tiểu thư  lưu đày, A Tú   bán  trả nợ .”
 
“  ,  gặp  Hạo Uyên mới , đối xử  với một  là  cần báo đáp.”
 
“Người  yêu thương kiên định sẽ   dè dặt từng chút một.”
 
Hạo Uyên ôm   lòng đầy thương xót,  trấn an .
 
Lục Cảnh lảo đảo lùi hai bước, giọng như bông gòn ngâm nước, nặng nề và khàn đặc:
 
“Xin … A Tú.”
 
“… Ta  nên bỏ mặc cảnh ngộ của nàng.”
 
Thực ,  luôn   khổ cực thế nào, chỉ là   bận tâm.
 
  , bây giờ    Hạo Uyên, sự để tâm của …   còn quan trọng nữa.
 
16
 
Cuộc sống trong ngục  khó chịu như  tưởng. 
 
Hạo Uyên   nhiều thời gian để dạy  tập  chữ, chẳng ai nhắc đến cái c.h.ế.t đang cận kề.
 
Cho đến một đêm, ngoài cửa sổ vang lên từng đợt tiếng c.h.é.m g.i.ế.t. 
 
Ta co   lòng Hạo Uyên,   hát khẽ một khúc đồng d.a.o,  chẳng  từ lúc nào  chìm  giấc ngủ.
 
Khi tỉnh ,   ở trong Hạo phủ.
 
“Phu nhân, tỉnh .” 
 
Hạo Uyên  rạng rỡ, như thể cuộc sống trong ngục chỉ là một giấc mơ.
 
“Ừm?”
 
“Chúng … c.h.ế.t  ?”
 
Hạo Uyên   chọc , khẽ véo mũi :
 
“Vậy phu nhân      ma đây?”
 
Ta nhào tới ôm lấy eo ,  đầy tinh nghịch:
 
“Tất nhiên là   , A Tú còn  thành  mà.”