Giờ cầm một nắm “đất”  rõ màu, chẳng những  cau mày, còn cúi xuống ngửi thử.
 
Hắn  nhất định là gặp quỷ .
 
10
 
Từ lúc gieo hạt đến khi thu hoạch rau  mất mấy tháng, thời gian    thể cứ ăn  ở  tại nhà Hạo Uyên.
 
Ta tìm  mấy ngày, nhưng   bận, trong viện lúc nào cũng    , mà ai nấy đều như sợ ,  mặt   dám thở mạnh.
 
Lạ thật, rõ ràng Hạo Uyên là  thích  nhất mà.
 
Hôm nay hiếm khi  rảnh, mặc một bộ hắc y, khi    những sợi chỉ vàng lấp lánh.
 
“Hạo Uyên, hôm nay ngươi thật .”
 
Khóe môi  cong lên, mệt mỏi trong mắt lập tức tan biến.
 
Sợ  mất thời gian của ,  vội   chuyện chính:
 
“Hạo Uyên, bây giờ   còn đồng nào, nhưng   ăn ở  . Tiền cơm và tiền thuê  thể trừ  công  ?”
 
“Ta  quét dọn cả trong lẫn ngoài sân,  chỉ giặt giũ quần áo mà còn cùng Trần đại nương nấu cơm nữa.”
 
Ta cố gắng nhớ ,  hết những việc   , như thể thế   thể xóa bớt sự bất an trong lòng. 
 
Ở Lục gia, nửa cái bánh ngô  là mười đồng tiền , còn ở chỗ Hạo Uyên   chỉ  ăn màn thầu trắng, mà còn ăn cháo gà xé, nhất định đắt hơn nhiều.
 
Sắc mặt Hạo Uyên ngày càng trầm xuống.
 
Ta ngượng ngùng gãi đầu, hình như mấy việc  thật sự  đáng giá bao nhiêu,   hài lòng cũng  thôi.
 
“Vậy…  ngươi liệt  một danh sách , …  sẽ từ từ trả.”
 
Ta mím môi, thở dài liên tục, xem   nên tham ăn, ăn bánh ngô cũng  mà.
 
“Ngươi… ngươi đừng im lặng,     ăn ít …”
 
“Xin , xin  A Tú, là    chăm sóc  cho nàng.” 
 
Hạo Uyên loạng choạng bước tới, bất ngờ ôm chầm lấy , cánh tay khẽ run.
 
Ta  hiểu vì    xin . 
 
Phụ mẫu từng ,  đời    chuyện ăn , nên  từ sớm  trồng rau bán rau. 
 
Dù ở Lục gia, tiền bán rau của  cũng  chia cho Lục phu nhân một nửa. 
 
Tuy Lục Cảnh thu tiền thuê    giận, nhưng cũng chỉ là vì  thu  nhiều.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ánh mắt Hạo Uyên  xuất hiện vẻ gì đó   hiểu,  giống ánh mắt mẫu     khi  ốm sốt cao.
 
“A Tú, ở chỗ  nàng ăn gì cũng , sẽ  ai thu tiền thuê của nàng.”
 
“… thế  ?” 
 
Trước giờ  ai  với  như .
 
Hạo Uyên mỉm , xoa đỉnh đầu :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-tu-fyze/6.html.]
 
“Nàng quên  , nàng  cứu mạng  mà.”
 
“Bây giờ  chỉ dùng chút cơm nước là  thể trả ơn cứu mạng, là  chiếm lợi lớn .”
 
Ta còn   gì đó, Hạo Uyên lập tức ngắt lời:
 
“Nếu A Tú thật sự thấy áy náy,  hãy đưa cho  thứ mà nàng cho là quan trọng nhất,  ?”
 
Quan trọng nhất của ?
 
  chỉ  vài bộ y phục,  cũng chẳng dùng , thứ duy nhất  chút giá trị chính là lọ đựng đường Lục Cảnh tặng.
 
Ta đưa nó cho ,  ánh sáng, chiếc lọ càng lộ rõ vẻ cũ kỹ, khiến  càng  hổ.
 
“Đây là…?”
 
“Lọ đựng đường Lục Cảnh cho ,  đây trong đó  kẹo mạch nha, nhưng  ăn hết .” 
 
Nói xong,  càng cúi đầu thấp hơn.
 
Hạo Uyên   gì, chỉ  nheo mắt, cầm trong tay xoay xoay ngắm nghía.
 
Sáng hôm , khi tỉnh dậy, sân viện của  bỗng đầy ắp lọ, bằng gốm, bằng sứ, thậm chí bằng bạc, mỗi cái đều chứa đầy kẹo.
 
Ta dụi mắt, chúng vẫn còn đó!
 
Hạo Uyên  bước từ ngoài :
 
“Thích ?”
 
“Đều là ngươi mua ?”
 
“Ừ, tất cả cho A Tú.”
 
“Tại ?” 
 
Hạo Uyên  bao giờ   giận cả.
 
“Bởi vì mạng của  quá đáng giá, nên   báo đáp A Tú nhiều một chút.”
 
“Ra…  .” 
 
Ta thấy đầu  choáng váng, sắp  chỗ kẹo mạch nha đột ngột   ngọt đến say,  cũng như đang bước  mây. 
 
Tô tiểu thư   cùng tới, thật là lỗ to .
 
11
 
Sau đó, Hạo Uyên   rằng cứu một mạng  là ân tình to lớn, đáng để nuôi  cả đời.
 
Thế nên   để    bất cứ việc gì, thậm chí còn dạy   sách  chữ.
 
Lần đầu tiên,    tên của , “A Tú”.
 
“ , chính là như , A Tú cầm bút  vững.”
 
Hắn   lưng, nắm tay , từng nét từng nét mà ,  thở nóng rực phả lên gáy, cằm cố ý  vô tình lướt qua vành tai .