Ánh mắt Hạo Uyên lạnh như lưỡi d.a.o mài băng, phất tay một cái, tên sai dịch liền biến mất.
 
Hắn nhai từng miếng, như đang ăn của ngon vật lạ. 
 
Ta  khỏi nghi ngờ, bánh ngô  ngon  ?
 
Ăn xong, Hạo Uyên gọi tên sai dịch  ,   hai  thì thầm điều gì. 
 
Khi  , trong mắt  nhiều thêm những cảm xúc mà   hiểu nổi.
 
8
 
Khi  tỉnh dậy,  phát hiện  đang ở  xe ngựa. 
 
Ta bật   dậy,  Hạo Uyên chú ý:
 
"Tỉnh  ? Ăn miếng bánh ngọt lót  ."
 
Hắn vẫn mỉm  dịu dàng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. 
 
Ta như  mê hoặc, đưa tay nhận lấy, quên mất là  chẳng còn đồng nào để trả.
 
Bánh ngọt ngon quá, ăn  nửa miếng  mới sực nhớ   gì đó  đúng.
 
"Chúng  chẳng  đang  lưu đày ? Sao    xe ngựa?"
 
Đuôi mắt Hạo Uyên thoáng hiện ý  ranh mãnh, giọng  tựa gió lướt qua băng: 
 
"Lưu đày chẳng qua là đuổi  đến nơi lưu đày thôi. Chúng   đến Tây Bắc, quan phủ sẽ  quản nữa."
 
"Thì  là ,  lưu đày cũng thú vị ghê."
 
"Rầm!!!"
 
Tên sai dịch hung hăng  đột nhiên cố nín   ngã nhào  xe,   sợ đến rơi cả bánh ngọt.
 
"Hắn… … … " 
 
Ta cuống đến mức lưỡi líu .
 
Ánh mắt Hạo Uyên như lưỡi d.a.o mài băng, đóng đinh  xuống đất: 
 
"Cút!"
 
Toàn    cứng , vội vã lui  ngoài.
 
Hạo Uyên ghé sát ,  thoải mái: 
 
"Không ,  tên Giang Trác, là bằng hữu của . Trước đây  đường   ngươi sợ chứ?"
 
Ta ngơ ngẩn  gương mặt tuấn mỹ phóng to  mắt,  lắc đầu nhưng ánh mắt như  dính chặt, chẳng thể rời .
 
Hắn đưa tay lau vụn bánh nơi khóe môi , một cái trống nhỏ liền đập loạn trong lồng ngực.
 
Khi   hồn, lập tức đỏ bừng mặt. 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Hạo Uyên khẽ bật , mặt  càng nóng hơn, vội vàng nhét thêm một miếng bánh  miệng.
 
9
 
Xe ngựa   một lúc lâu,  vẫn  nghĩ    thể  . 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-tu-fyze/5.html.]
Không thể  về Lục phủ, phụ mẫu  cũng chẳng     . 
 
Tây Bắc thì  rộng, nhưng chẳng  nơi nào là nhà của A Tú.
 
Ta liếc  Hạo Uyên đang giả vờ chợp mắt, chần chừ suy nghĩ cách mở miệng từ biệt,  thể cứ mãi chiếm tiện nghi của  .
 
“Có chuyện gì thế?” 
 
Có lẽ ánh mắt  quá thẳng thắn, Hạo Uyên mở mắt .
 
“Ta…  nên rời  .”
 
“Ồ? Đi ?” 
 
Hạo Uyên nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú.
 
“Ta cũng  … Có lẽ sẽ    núi, xem mảnh đất hoang   khai hoang.”
 
Trồng ít rau, ăn một phần, bán một phần, ngày tháng vẫn  thể sống . 
 
Biết  còn  thể bán đến tận kinh thành, lúc đó Lục Cảnh nhất định sẽ  dọa cho giật .
 
“ A Tú chẳng    đợi  tỉnh  sẽ trồng cải cho  ăn ?”
 
Ừ nhỉ,   hứa với Hạo Uyên .
 
“A Tú, chẳng lẽ  nuốt lời ?”
 
Không thể nuốt lời, mẫu     nào thất hứa thì khi xuống địa ngục  nhổ lưỡi,     nhổ lưỡi.
 
Ta che miệng, vội vàng lắc đầu lia lịa.
 
“Vậy A Tú hãy về nhà với  , đợi rau trồng xong  hãy quyết định  .” 
 
Hạo Uyên nhếch môi,  như yêu tinh mê hoặc lòng . 
 
Ta chậm chạp gật đầu, đến khi kịp phản ứng thì  đến nhà  .
 
Ta nhảy xuống xe ,  ngoài cửa ngắm , dinh thự   lớn, còn lớn hơn cả nhà cũ của Lục gia nhiều.
 
Hạo Uyên  chậm hơn một bước, ánh mắt ngẩn ngơ  bóng dáng đang tung tăng phía , trong lòng như  viên đá rơi xuống mặt nước, gợn lên từng đợt sóng.
 
“Chủ tử,  ngờ  cũng  bản lĩnh lừa tiểu cô nương, nếu để Tô tiểu thư  thì tức đến lệch mũi mất thôi.”
 
Hạo Uyên liếc một cái như d.a.o, Giang Trác lập tức im bặt.
 
“Đi điều tra xem nàng ở Lục gia sống thế nào.”
 
Ta   mới phát hiện  bỏ  Hạo Uyên   xa, liền vội kéo tay  chỉ  một chỗ:
 
“Hạo Uyên, ngươi xem, mảnh đất   thích hợp trồng rau.”
 
Ta mở tay  , đặt nắm đất  đào ,  :
 
“Đất tơi xốp,  còn nhiều giun đất.”
 
“Chắc chắn sẽ trồng rau sẽ  ngọt.”
 
Giang Trác phía  trợn mắt sắp rớt  ngoài, đây  còn là vị chủ tử mắc bệnh sạch sẽ  nữa ?
 
Năm đó  tiểu thư quý tộc  quyến rũ chủ tử, cố tình hắt chén   , thế mà còn khiến phụ  nàng  giáng chức liên tiếp.