Đêm tiệc Trung thu, Hoàng thượng và Hoàng hậu vẫn  đến.
Các phi tần trong cung  tề tựu đông đủ.
Ta núp  lưng Thục tần, thỉnh thoảng lén gắp một miếng bánh quế hoa, thật là thoải mái.
Mọi  đều đang âm thầm quan sát gương mặt của Quý phi.
Cuối cùng, một phi tần  nhịn ,  định tiến lên hỏi han,   Quý phi chặn lời: "Sao? Ngươi   da dẻ của bản cung  hơn nhiều  ?"
Các phi tần đều cạn lời.
Khi các hoàng tử  đến đông đủ.
Hoàng đế nắm tay Hoàng hậu chậm rãi tiến lên   vị trí chủ tọa.
Vừa  xuống, lão Hoàng đế tinh mắt  nhận  sự khác biệt của Quý phi.
Sao trong đám phi tần, chỉ  Quý phi là trắng sáng rạng rỡ?
Sao trong đám phi tần, chỉ  Quý phi khí chất ngút ngàn?
Sao trong đám phi tần, chỉ  Quý phi là xinh  nhất?
Mắt Hoàng thượng  đến ngây .
Ruột gan của  cũng như  "xoắn xuýt" cả lên.
Tiệc đêm thực sự  nhàm chán,   một nửa thời gian, Hoàng đế  vội vàng nắm tay Quý phi   mất .
Mà  cũng chẳng buồn quan tâm.
Trên vị trí chủ tọa, Hoàng hậu mặt mày đen như than. 
Đêm tiệc , Hoàng thượng chỉ mải mê ngắm nghía ả Quý phi c.h.ế.t tiệt , ngay cả khi nàng  biểu diễn khúc cổ cầm sở trường, ông  cũng chỉ khen qua loa vài câu lấy lệ.
Rồi còn cái ánh mắt đắc ý của Quý phi khi rời tiệc, thật đáng ghét!
Khi  nhận thấy ánh mắt Hoàng hậu đang hướng về phía ,  theo phản xạ liền cứng đờ cả .
Thôi ,  chuyện chẳng lành  đây.
Giờ mà chạy trốn chắc vẫn còn kịp nhỉ?
Quý phi thật là vô tình vô nghĩa, dùng xong là vứt bỏ.
Ít  cũng  kéo   cùng chứ, a a a a     đây, trời ơi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-suong/chuong-7.html.]
Để tránh  ánh mắt của Hoàng hậu "xuyên thủng",  liền mượn cớ  vệ sinh, lén la lén lút lẻn đến ngự hoa viên.
Ngồi xổm bên bờ ao Dược Long,  tiện tay nhặt một cành cây khá thẳng, bắt đầu đếm xem trong ao   bao nhiêu con cá chép.
"362 con." Một giọng nam xa lạ vang lên.
Ta ngước mắt , thì  là Nhị hoàng tử.
Mẹ đẻ của Nhị hoàng tử chỉ là một cũng nữ bát phẩm   sủng ái, vì thế mà  cũng chịu chung  phận hẩm hiu.
"Nhị hoàng tử vạn an." Ta cúi  hành lễ.
"Nhị hoàng tử, nô tỳ xin phép cáo lui." Ta nhấc chân  bước .
"Đừng ." Nhị hoàng tử nắm lấy cánh tay : "Ta   danh Sương Thượng cung là một nữ tử kỳ lạ từ lâu. Quả nhiên, trăm   bằng một thấy."
Không , đại ca , mắt nào của ngươi thấy  là một cô nương kỳ lạ ?
"Đối diện với Hoàng hậu mà  quỳ, chỉ trong hai ngày  leo lên đỉnh cao của bậc cung nữ, trong hậu cung thù địch mà   mất lòng ai, khéo léo đối đãi hai bên, giúp cung nữ hóa phượng thành rồng, dù  tước đoạt quyền hành vẫn  lộ vui buồn  mặt, thậm chí ngay cả đối mặt với phụ hoàng ngươi cũng  hề sợ hãi. Lời    đúng ?"
Khóe miệng  giật giật. Hóa     nhiều chuyện đến  ? 
Sao      chút ấn tượng nào?
"Nếu ngươi là nam nhi, với tài hoa và khí phách của ngươi, ắt hẳn sẽ  chí lớn đoạt thiên hạ."
Ta  xong càng thêm mờ mịt. Nhị hoàng tử     điên  ? 
Ta chỉ  ngày ngày  ăn no ngủ kỹ,   tham vọng đoạt thiên hạ gì chứ?
Ta   để ý đến , nhấc chân định bước .
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Sao? Bị   trúng tim đen  ? Hay là, dù ngươi là nữ nhân..."
"Nhị hoàng tử!" Ta vội vàng ngắt lời . Những lời   thể   . Đây là tội tru di cửu tộc đó! 
Ngươi là hoàng tử nên  c.h.ế.t , nhưng đừng kéo   chỗ c.h.ế.t cùng chứ!
Nghĩ ngợi một hồi,  cũng chẳng    gì. 
Tóm ,  im miệng là .
Ta  định cất bước,  nghĩ ngắt lời  bỏ  cũng  , bèn   đưa cho  cành cây thẳng tắp trong tay,  chẳng thèm ngoảnh đầu  mà bước .
"Nàng     tâm nguyện của  là   chiến trường g.i.ế.c giặc ? Kiếm ở trong tay ngươi,  dùng thế nào thì tùy, trong tay    kiếm, nên sẽ  gây  bất kỳ mối đe dọa nào cho ngươi.” 
“Chúng  ai cũng  thể cầm kiếm lên, ai cũng  thể buông kiếm xuống...Hóa , nàng  ý  ? Sương Thượng cung."
Nhị hoàng tử cong môi . Quả nhiên là một nữ tử tài trí song .