Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

A MÃN ĐÃ VỀ NHÀ RỒI! - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-31 12:26:12
Lượt xem: 4,736

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng cười khinh:

 

“Tất nhiên là do công chúa nhà chúng ta nhân hậu, nên mới bảo ta ở lại chăm sóc ngươi.

 

Cả thiên hạ này chắc chẳng ai lương thiện, ngây thơ bằng công chúa của chúng ta nữa rồi.”

 

Ta không tin một chữ nào nàng nói.

 

Lạc Khuynh lớn lên trong hoàng cung, sống trong chốn quyền mưu như biển sâu.

 

Lại từng đi hòa thân tận năm năm, thế mà vẫn an toàn trở về, không mất mát gì.

 

Một người như vậy — sao có thể là “lương thiện đơn thuần”?

 

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

 

Thúy Trúc lập tức đổi giọng, gương mặt cũng thay đổi 180 độ — dịu dàng, nhiệt tình ngồi xuống mép giường, đỡ lấy ta như đang quan tâm lắm:

 

“Còn thấy khó chịu chỗ nào không? Nằm lâu vậy có đói không? Muốn ăn gì không, nô tỳ gọi người chuẩn bị.”

 

Vừa nghe nàng nói, người bên ngoài liền vội vàng bước vào.

 

Tạ An Chi vội vã lao tới bên giường, thấy ta đã tỉnh, không nói lời nào mà ôm chặt lấy ta vào lòng.

 

Giọng hắn run rẩy, rõ ràng rất kích động:

 

“A Mãn… may quá… nàng cuối cùng cũng tỉnh lại rồi…”

 

Ta muốn đẩy hắn ra, nhưng vừa tỉnh lại, tay chân mềm nhũn chẳng còn chút sức lực.

 

Lúc này, Lạc Khuynh bước vào — đi sau cùng, vừa vào cửa liền cất lời dịu dàng:

 

“A Mãn muội muội vừa mới tỉnh, hay là để đại phu khám lại xem sao?”

 

Trong mắt nàng ta thoáng qua một tia ghen tị, nhưng khi ngẩng đầu lại thì đã trở thành vẻ ân cần đầy quan tâm.

 

Nàng tháo ngọc bài đeo bên hông, đưa cho Thúy Trúc:

 

“Lấy danh nghĩa của ta, mau đi mời ngự y tới bắt mạch.”

 

Tạ An Chi lúc này mới buông ta ra, khẽ gật đầu cảm tạ.

 

Lạc Khuynh mỉm cười hiền hậu:

 

“An ca ca khách sáo làm gì, sau này chẳng phải đều là người một nhà sao.”

 

Ta chẳng hứng thú nghe hai người họ ngọt ngào, châm chọc nhau gì nữa.

 

Rút tay lại, đang định nằm xuống nghỉ tiếp thì sực nhớ: đây là phòng ngủ của Tạ An Chi.

 

“Ta không sao nữa, bảo người đưa ta về phòng đi.” — ta nói.

 

Tạ An Chi khựng lại, rồi đáp:

 

“Viện của nàng còn chưa dọn dẹp xong, cứ ở lại đây nghỉ tạm đi.”

 

Không đợi ta phản đối, hắn đã dùng lực đè ta nằm xuống, nhét ta trở lại trong chăn.

 

Động tác tuy mạnh mẽ, nhưng giọng nói lại dịu xuống:

 

“A Mãn cứ yên tâm nghỉ ngơi, đợi thân thể hồi phục rồi tính.”

 

Ta không chống cự nữa, chỉ nhắm mắt lại — mặc kệ mọi thứ.

 

Bây giờ ta cần tĩnh dưỡng, dưỡng cho khỏe lại.

 

Vì ta còn một việc quan trọng phải làm:

 

Phải nhanh chóng nghĩ cách gom đủ một trăm thỏi vàng, mở được cánh cổng quay về.

 

Nơi này — ta không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa.

 

Lần nữa tỉnh dậy, ta bị giọng hét chói tai của Thúy Trúc đánh thức.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-man-da-ve-nha-roi/chuong-5.html.]

Trong lúc ta đang ngủ, ngự y đã đến bắt mạch, kê thêm thuốc mới.

 

Thúy Trúc tới gọi ta dậy để uống thuốc.

 

Tay nàng không nhẹ chút nào, nhưng vẫn đổ thuốc cho ta uống sạch không sót một giọt.

 

“Ngươi bệnh đến sắp ngã gục rồi, nếu lỡ làm trễ hôn sự của công chúa, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

 

Ta không hiểu vì sao bệnh của mình lại ảnh hưởng đến hôn sự của Tạ An Chi và Lạc Khuynh, nhưng từ giọng điệu, ta biết Thúy Trúc không định hại ta lúc này.

 

Sau hôm đó, dù ta và nàng vẫn không ưa nhau, nhưng đã có chung một mục tiêu — là giúp ta nhanh chóng khỏe lại.

 

Nhờ hai người cùng cố gắng, chỉ trong ba ngày, ta đã dần có sức lực, có thể tự xuống giường.

 

Thế nên, khi Tạ An Chi trở về, ta chủ động đề nghị chuyển ra ngoài ở.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Khi ta vừa đổ bệnh, Tạ An Chi từng tự mình ở lại chăm sóc.

 

Nhưng sau khi Lạc Khuynh biết được chuyện, cảm thấy xót xa vì hắn vừa bận việc vừa mất ngủ, nên mới cử Thúy Trúc ở lại chăm ta thay.

 

Trong phủ không thiếu hạ nhân, nhưng Tạ An Chi xưa nay không có nha hoàn thân cận.

 

Các nha hoàn khác thì hắn lại không yên tâm.

 

Lạc Khuynh chủ động đề nghị để Thúy Trúc — người “rất khéo chăm người bệnh” — ở lại.

 

Hắn đồng ý.

 

Còn bản thân thì chuyển sang nghỉ ở thư phòng.

 

Thế nhưng, khi ta liên tục đề nghị dọn khỏi viện hắn, Tạ An Chi bắt đầu tỏ thái độ không vui:

 

“A Mãn, nàng còn giận ta sao?”

 

Ta ngẩng lên, hơi bất ngờ khi hắn lại hỏi vậy.

 

Chính hắn là người đã nhốt ta, khiến ta suýt chết…

 

Ta chẳng lẽ không có quyền giận dữ?

 

Tạ An Chi như cũng nhận ra điều đó, hơi khựng lại, môi mấp máy khô khốc:

 

“Đám hạ nhân đã cắt xén đồ ăn của nàng, ta xử lý hết rồi. Lần này đúng là ta sơ suất… A Mãn, nàng muốn gì, ta đều chiều theo cả.”

 

Thúy Trúc đứng bên cạnh nghe xong, sắc mặt thay đổi rõ rệt, giận đến mức trừng mắt nhìn ta.

 

Chỉ cần ta hé răng nói ra vài lời tranh sủng, chắc chắn nàng sẽ lập tức về méc với công chúa.

 

Nhưng dưới ánh mắt dõi theo của cả hai người, ta chỉ bình tĩnh cười nhạt:

 

“Ta chỉ muốn vàng thôi. Những thỏi vàng mà mấy ngày qua ta chưa nhận được — trả đủ lại cho ta.”

 

Ta chính thức dọn ra khỏi phòng của Tạ An Chi.

 

Viện mới nằm ở phía tây Tạ phủ, không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ, vị trí cũng vừa đủ – không gần quá, nhưng cũng không bị đẩy ra xa.

 

Bọn hạ nhân đem hết đồ đạc ta từng dùng ở viện chính chuyển vào đây.

 

Ta lục tìm ra chiếc rương đựng tiền, gom tất cả số thỏi vàng mới được đưa vào, cẩn thận xếp cùng với những thỏi ta đã có từ trước.

 

Đếm kỹ một lượt – chỉ còn thiếu đúng bảy thỏi nữa.

 

Cũng có nghĩa là… chỉ cần bảy ngày nữa thôi, ta sẽ có thể trở về nhà.

 

Đêm đó, ta ôm chiếc rương nặng trĩu mà ngủ một giấc thật ngon.

 

Trong mơ, ta quay về hiện đại.

 

Hệ thống xuất hiện, tỏ ra hối lỗi và… hoàn trả cho ta toàn bộ một trăm thỏi vàng.

 

Ta đem chúng bán đi, đổi lấy số tiền đủ để tiêu xài cả đời không hết.

 

Rồi ta đi khắp nơi, ngắm non sông, sống những ngày tháng thật tự do, thật hạnh phúc.

 

Thế nhưng, khi ta đang vui vẻ nhất, một bàn tay đột ngột nắm chặt lấy cổ tay ta.             

Loading...