A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 68.5: Ta muốn đi đánh nó
Cập nhật lúc: 2025-09-08 08:20:19
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Chiêu thì chẳng cha nương đang trò chuyện.
Con bé rửa bát xong, loanh quanh một lúc quyết định bày hàng.
Tiểu Bạch trời:
“Sớm bày hàng?”
Tích cực giống phong cách của cô, thường thì ngủ trưa dậy mới chợ.
A Chiêu cha nương xa, nhỏ giọng với nó:
“Ta thấy ngươi lý.”
Tiểu Bạch quên từng gì:
“Hả?”
A Chiêu tiếp:
“Ta tìm cái kẻ đó, đánh nó một trận.”
Tiểu Bạch:
Thì là nhớ cái câu đó.
Nghĩ đến thể đánh , nó chút nôn nóng:
“Đi.”
A Chiêu thu dọn đồ đạc, đeo cái gùi nhỏ, với cha nương:
“A nương, a cha, con chợ bày hàng đây~”
Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong , nàng gật đầu:
“Được, đường cẩn thận.”
A Chiêu đáp một tiếng, đeo gùi rời khỏi nhà.
Đi một đoạn, con bé dừng chân hỏi Tiểu Bạch:
“Tiểu Bạch, ngươi mau xem cái kẻ đó đang ở ?”
Tiểu Bạch ngoái đầu :
“Hình như chúng đánh .”
A Chiêu:
“Tại ?”
“Cha nương ngươi đang lén theo .”
A Chiêu khựng , đầu phố xá phía , thấy cha nương :
“Đâu .”
Tiểu Bạch:
“Họ trốn .”
A Chiêu khó hiểu:
“A nương a cha theo dõi gì?”
Tiểu Bạch cũng chẳng rõ lắm:
“Chắc vì ngươi nhiều ngày ngoài, họ yên tâm.”
A Chiêu xong, bừng tỉnh:
“Ồ, .
Giống như lúc mới bày hàng, họ cũng lén theo .
Trốn một bên bán đan dược, lúc về nhà cũng lén theo.
Đến gần cửa thì chạy nhanh về .”
Tiểu Bạch:
“Chắc .”
“Haizzz...”
A Chiêu thở dài:
“Ta lợi hại thế , họ cần theo nữa cũng mà.”
Tiểu Bạch: …
Không ảo giác của nó , chứ con bé ngày càng tự tin .
Vì cha nương lén theo, A Chiêu cảm thấy tiện đánh nữa, đành mang gùi đến chợ tu sĩ.
Vừa chợ để ý:
“A Chiêu, lâu quá gặp.”
“A Chiêu, dạo thế?”
“A Chiêu…”
A Chiêu híp mắt chào các thúc thúc a di, chạy đến chỗ từng bày hàng.
Phát hiện chỗ đó bày quầy bán thảo dược.
A Chiêu: …
Cô lúng túng Tiểu Bạch, nó :
“Chợ cố định chỗ, ngươi mười ngày đến, chiếm là bình thường.”
A Chiêu:
“Vậy đổi chỗ khác.”
Khi A Chiêu định tìm chỗ mới, một tu sĩ quen gọi:
“A Chiêu tiểu hữu.”
“Hứa lão!”
A Chiêu qua, nhận quen, chạy đến chào.
Tu sĩ mắt là một thầy bói, biển ghi ba chữ “Hứa Bán Tiên”.
Mọi đều gọi ông là Hứa Bán Tiên.
Lúc A Chiêu mới bày hàng, cạnh ông.
Hứa Bán Tiên ăn ế ẩm nhưng kể chuyện .
Ông thấy A Chiêu nhỏ nhắn lanh lợi, thích, kể cho con bé chuyện thú vị của tu chân giới.
A Chiêu thích ông kể chuyện.
Cái câu “đánh con thì cha đến, đánh cha thì ông đến” cũng là ông kể.
Nửa tháng , Hứa Bán Tiên dọn đồ tìm bảo vật ở Vực Diệt Tiên, hôm qua mới về bày hàng .
“…Ta bảo bao , gọi là thúc thôi.”
Hứa Bán Tiên vuốt râu .
A Chiêu ngó mái tóc bạc trắng, lông mày râu trắng xóa, do dự một chút đổi:
“Vậy , Hứa chú.”
Hứa Bán Tiên: …
Ông thấy A Chiêu chỗ, bèn dời bàn bói qua một bên, nhường chỗ nhỏ cho cô bày hàng.
A Chiêu cảm ơn bằng giọng non nớt, đặt gùi xuống, lấy miếng vải xanh trải đất, bày từng lọ Chỉ Huyết Đan.
Hứa Bán Tiên hỏi:
“Vẫn mười viên Chỉ Huyết Đan?”
“Ừm!”
A Chiêu gật đầu.
Hứa Bán Tiên cảm thán:
“ là con nhà thực lực và hậu thuẫn.
Ta bày hàng để kiếm ăn, con bé bày hàng cho vui.”
Ông hỏi:
“Nghe đan tu ở Thần Nông Cốc nhận ngươi đồ , ngươi đồng ý ?”
A Chiêu:
“Không.”
Hứa Bán Tiên:
“Sao ?”
A Chiêu lý do:
“Ta song tu đan và kiếm, mà chỉ luyện đan, dùng kiếm.”
Hứa Bán Tiên: …
Yêu cầu cao thật!
Ông hỏi:
“Nghe mấy hôm nay nhi tử một vị phong chủ của Kiếm Tông tìm ngươi.
Hình như xin thuốc từ nương ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-68-5-ta-muon-di-danh-no.html.]
Ông quanh:
“Hôm qua còn thấy nó, hôm nay đến?”
A Chiêu phồng má:
“Nó là đồ .”
Hứa Bán Tiên nhướng mày:
“Ngươi thích nó?”
A Chiêu dứt khoát:
“Không thích!”
Hứa Bán Tiên:
“Có thù oán?”
“Hắn mắng a nương .”
A Chiêu đến đây càng tức:
“Đồ khốn, đồ xá xíu.”
Hứa Bán Tiên:
Đây là cách mắng kiểu gì ?
Hai chuyện một lúc, đến mua đan dược, A Chiêu bán hai viên.
Hứa Bán Tiên hai khối linh thạch hạ phẩm trong gùi A Chiêu mà ghen tị:
“Đan dược đúng là hái tiền, bói một quẻ chỉ năm mươi linh châu, mà còn ế ẩm.”
A Chiêu an ủi:
“Hứa thúc đừng buồn, sắp khách thôi.”
Hứa Bán Tiên :
“Hi vọng .”
Rồi thở dài:
“Ta nhiều khi mấy ngày liền mở hàng, cũng đang tính đổi nghề bán đan đây.”
Lúc , ném túi linh châu nhỏ lên bàn:
“Này, bói cho chỗ dị bảo.”
Hứa Bán Tiên thèm ngẩng mắt, ném trả túi linh châu:
“Nếu chỗ dị bảo, tự lấy , cho ngươi gì.”
Người : …
Người tức giận bỏ .
Rất nhanh, đến:
“Đại sư, bói xem khi nào gặp ý trung nhân?”
Hứa Bán Tiên ngước nữ tu mặt mày e thẹn, giọng chân thành:
“Tiên tử, ngươi hợp tu Vô Tình Đạo hơn, hợp tìm đạo lữ.”
Nữ tu lập tức biến sắc, vỗ bàn mắng:
“Đồ lừa đảo.”
Hứa Bán Tiên:
“Đưa tiền.”
Nữ tu:
“Ngươi bói sai bét, đưa tiền cái nỗi gì.”
Hứa Bán Tiên vuốt râu:
“Chuyện tương lai khó , ngươi bói sai?”
Nữ tu:
“Ta là tử Hợp Hoan Tông, thể tu Vô Tình Đạo như mấy tên kiếm tu ?”
Hứa Bán Tiên: …
Nữ tu trả tiền, còn mắng chửi bỏ .
Sau đó, hỏi khi nào phát tài, Hứa Bán Tiên đáp:
“Ta cũng khi nào phát tài đây.”
Có hỏi nhân duyên, Hứa Bán Tiên thẳng:
“Ngươi định mệnh cô đơn cả đời.”
A Chiêu: …
Tiểu Bạch: …
Bảo ăn ế ẩm.
Một đuổi năm sáu khách, ai đến.
Hứa Bán Tiên sang kể A Chiêu chuyện kỳ nhân tu chân giới.
A Chiêu hỏi:
“Hứa thúc, thúc Kiếm Tông chứ?”
“Tất nhiên, Kiếm Tông là tông môn một của Hỗn Độn đại lục, ai cũng chen .”
Hứa Bán Tiên con bé:
“Sao tự nhiên hỏi cái ?”
“Thế phong chủ của họ mạnh lắm ?”
Hứa Bán Tiên suy nghĩ đáp:
“Phần lớn là mạnh.”
“Hửm?”
“Kiếm Tông một trăm lẻ tám ngọn, phong chủ hơn trăm , mạnh, cũng kẻ bình thường.”
A Chiêu chớp mắt:
“Nhiều quá.”
Hứa Bán Tiên :
“Nếu thì Kiếm Tông thành tông môn mạnh nhất .”
A Chiêu:
“ a nương bảo, Kiếm Tông mạnh vì tử đánh giỏi.
Với cả vì Dương Thần Tiên Tôn lợi hại lắm.”
“A nương ngươi sai.”
“Thế… cái tên Cố… Cố…”
A Chiêu tạm thời nhớ tên kẻ .
Tiểu Bạch bên cạnh:
“Cố Vong Ưu.”
“, Cố Vong Ưu!”
A Chiêu gật mạnh,
“Hắn lợi hại ?”
“Ừm, Cố Vong Ưu của Thanh Phong phong ...”
Hứa Bán Tiên cố nhớ:
“Bình thường.”
Mắt A Chiêu sáng rực:
“Thế đánh thắng ?”
Cô báo thù cho a nương.
Hứa Bán Tiên cô đầy khó xử:
“A Chiêu, bình thường là so với một trăm lẻ tám ngọn của Kiếm Tông.
Hắn xếp trung thượng, nhưng ngoài Kiếm Tông thì vẫn mạnh.
Dù ngươi khúc mắc gì với , nhưng đừng chọc , hãy để cha nương ngươi tay.
Không thì, nhúc nhích ngón tay cũng đủ g.i.ế.c ngươi.”
A Chiêu xong thở dài, cảm giác mấy ngày nay thở dài còn nhiều hơn cả đời:
“Cha tranh khí lắm.”
Hứa Bán Tiên: …
Ông con thỏ mộc đầy kiếm ý treo gùi con bé, khóe miệng giật giật:
Không chứ, cha ngươi kiếm ý như thế, mà ngươi bảo tranh khí?
A Chiêu chợt nhớ :
“Hứa thúc, thúc bói giúp xem cha khi nào mới tranh khí một chút?