A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 400: Có Đồ Tốt
Cập nhật lúc: 2025-12-29 11:02:41
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thần thức của A Chiêu lướt qua Tang Nhất Chu và Chư Hoài Phác đang nơi động tĩnh, đó cô bé thấy sinh vật chạm trận pháp cảnh báo, là một con thỏ.
A Chiêu nhẹ nhàng nhảy qua, vững vàng đáp xuống đất.
Tang Nhất Chu và Chư Hoài Phác đang chằm chằm con thỏ, thấy tiểu cô nương liền hành lễ:
“Tiểu tiền bối.”
“Ừm.”
A Chiêu khẽ gật đầu, bước lên, thấy một con thỏ đang điên cuồng đào bới trong đất, đào một cái hang.
Con thỏ bộ lông xám xịt, to bằng nửa cô bé.
A Chiêu nó, dùng thần thức quét một vòng xung quanh, phát hiện điều gì bất thường. Có lẽ con thỏ thấy cỏ ở đây nên chạy đến, vô tình chạm trận pháp cảnh báo.
“Con thỏ thật đáng yêu~”
Tang Nhất Chu cảm thán con thỏ mắt:
“Dùng thỏ hầm chắc sẽ ngon lắm nhỉ.”
A Chiêu gật đầu tán thành:
“Chắc chắn sẽ ngon, sống ở nơi linh khí dồi dào thế , nhất định thịt mềm.”
Chư Hoài Phác: “…”
Hắn con thỏ lông xù mặt, chút bất lực với hai :
“Tiểu tiền bối, là… nuôi nó ?”
A Chiêu ngạc nhiên:
“Hả?”
Tang Nhất Chu ghé sát tai A Chiêu, nhỏ giọng thì thầm:
“Tiểu tổ tông, đừng thấy suốt ngày mang bộ dạng đây vô địch thiên hạ, thực cực kỳ yêu thích mấy sinh vật lông xù đó.”
Chư Hoài Phác rõ lời thì thầm :
“Này!”
A Chiêu phía :
“Cẩn thận.”
Chư Hoài Phác nghi hoặc đầu , liền thấy con thỏ đáng yêu ban nãy biến thành một con thỏ dữ tợn cao hơn cả . Hai chiếc răng cửa lớn của nó lóe lên tia hàn quang, đôi mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên đầy trán. Nó đang cúi đầu chằm chằm Chư Hoài Phác.
Chư Hoài Phác: “…”
Hắn chút do dự, lấy một tấm Dẫn Lôi Phù.
“Ầm!”
“Phịch!”
Toàn con thỏ bốc khói trắng, mùi khét xộc lên, đó ngã ầm xuống đất.
Chư Hoài Phác lạnh lùng con thỏ , hừ một tiếng:
“Chẳng đáng yêu chút nào.”
“…”
Thế là, cả nhóm ăn thịt thỏ hầm cho bữa sáng.
Tang Nhất Chu xung phong xử lý con thỏ, nàng lột lông, lấy răng cửa và đốt sống dùng để luyện pháp bảo đưa cho Chư Hoài Phác, đó c.h.ặ.t thịt thỏ thành những miếng vuông vức, miệng.
Cuối cùng, nàng xổm bên cạnh lò luyện đan của A Chiêu với vẻ mặt đầy mong đợi, chờ đến giờ ăn.
A Chiêu cho thịt thỏ và các loại gia vị lò luyện đan, dựng Hỏa Linh Trận, chậm rãi hầm thịt.
Trong lúc đợi thịt chín, tiểu cô nương cầm Thu Ý kiếm luyện kiếm buổi sáng.
Tang Nhất Chu: “???”
Nàng A Chiêu đang nghiêm túc luyện kiếm, biểu cảm khựng , đó vô thức sang hai còn , thấy nét mặt cả hai đều chút phức tạp. Tiểu cô nương , thật sự quá chăm chỉ.
Sau khi A Chiêu luyện xong một bộ kiếm pháp, Tang Nhất Chu xách kiếm tiến lên, giọng đầy hưng phấn:
“Tiểu tổ tông, chúng so chiêu một chút nhé?”
A Chiêu nàng, lắc đầu:
“Ngày mai .”
Tang Nhất Chu:
“Hả?”
“Hôm nay còn nhiều việc .”
Tiểu cô nương với Tang Nhất Chu.
Tang Nhất Chu:
“Rất nhiều việc?”
Rất nhanh đó, nàng liền “ nhiều việc” mà A Chiêu là những gì.
Đầu tiên là bày bàn thấp, lấy b.út mực giấy nghiên luyện chữ, luyện xong chữ lấy một lò đan mới, luyện một lò Hồi Xuân Đan. Trong lúc luyện đan, thỉnh thoảng A Chiêu còn cúi đầu sách.
Tang Nhất Chu chấn kinh. Trên đời một tiểu cô nương chăm chỉ đến ?
Nghĩ đến việc A Chiêu tuổi còn nhỏ, thiên phú cao, siêng năng như thế, Tang Nhất Chu chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Nàng bắt đầu suy nghĩ, thậm chí còn tự kiểm điểm xem bản quá lười .
Trong lòng Chư Hoài Phác và Nhất Trần cũng vô cùng phức tạp. Bảo tu vi của tiểu cô nương thể tăng nhanh như măng mọc.
Nỗ lực đến mức , cô bé tăng tu vi thì ai tăng?
A Chiêu luyện Hồi Xuân Đan nhiều , nên tốc độ cực nhanh. Không bao lâu , mùi hương của đan d.ư.ợ.c lan tỏa trong khí.
Đan thành.
Mắt A Chiêu lóe lên ánh tinh quang, cô bé dùng linh lực hất nắp lò luyện đan lên. Dưới sự khống chế của linh lực, những viên Hồi Xuân Đan trong lò bay lên trung, đó lượt chui những chiếc bình chuẩn sẵn.
Tang Nhất Chu những viên đan màu sắc kỳ quái , do dự truyền âm cho Chư Hoài Phác và Nhất Trần:
“Đan … thành ?”
Nhất Trần vốn luôn trầm , vẫn giữ sự bình tĩnh:
【Hẳn là thành , hương đan thơm.】
Chư Hoài Phác :
“Thành , đan do tiểu tiền bối luyện giờ đều như .”
Tang Nhất Chu:
“Có ăn ?”
Ngay cả Nhất Trần cũng tò mò vấn đề .
Chư Hoài Phác nhớ hương vị vô cùng “đặc sắc” của đan d.ư.ợ.c do A Chiêu luyện:
“Ăn , hiệu quả còn đặc biệt .”
Tang Nhất Chu và Nhất Trần với vẻ mặt như “ngươi đang lừa ”.
Chư Hoài Phác liếc hai một cái:
“Không tin thì thôi.”
Hắn tiến lên, với A Chiêu:
“Tiểu tiền bối, ngươi thể bán cho một ít đan d.ư.ợ.c ?”
A Chiêu , ánh mắt thoáng hiện vẻ suy tư, cô bé nghĩ ngợi một lát, đó đưa cho một bình Hồi Xuân Đan:
“Ta vẫn tặng lễ gặp mặt cho ngươi, nhận lấy .”
Đột nhiên nhận lễ gặp mặt, Chư Hoài Phác: “…”
Tang Nhất Chu thấy cụm từ “lễ gặp mặt”, liền tiến đến gần:
“Tiểu tổ tông, ?”
A Chiêu cong cong đôi mắt:
“Có.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-400-co-do-tot.html.]
Cô bé đưa cho Tang Nhất Chu một bình Hồi Xuân Đan, ánh mắt rơi Nhất Trần ở xa:
“Nhất Trần cũng .”
Nhất Trần: “…”
Cảm xúc của chút phức tạp. Không từng nhận lễ gặp mặt từ trưởng bối, nhưng đây là đầu tiên nhận lễ gặp mặt từ một trưởng bối còn nhỏ tuổi như .
Vì đang ở bên ngoài, A Chiêu dành quá nhiều thời gian cho việc luyện tập. Cô bé tăng tốc xử lý việc, chỉ mất đến một canh giờ.
Trời sáng hẳn.
A Chiêu bước đến bên Tiểu Bạch, vỗ vỗ đ.á.n.h thức nó. Ngoài Nhất Trần ăn linh quả, những còn chia ăn hết nồi thỏ hầm.
Tang Nhất Chu ăn xong món thỏ hầm ngon tuyệt, nghĩ đến bình Hồi Xuân Đan màu sắc quái dị nhận . Nàng nghĩ, tiểu tổ tông nấu ăn ngon như , đan d.ư.ợ.c chắc hẳn cũng tệ.
Dù màu sắc kỳ quái.
Tạp Chủng Tự Luyến
Thế là, Tang Nhất Chu lấy bình Hồi Xuân Đan lúc nãy, đổ một viên đan tròn trịa, màu đen pha xanh, trông vô cùng quỷ dị, giống hệt độc đan.
Nàng , ngửi ngửi, ngửi thấy mùi đan liền há miệng ném , nhai mạnh mấy cái.
Ngay khoảnh khắc , cả nàng cứng đờ. Đây là cái gì ?
Lưỡi Tang Nhất Chu tê dại, trong đầu tua bộ những nỗi khổ mà nàng từng nếm trải từ nhỏ cho đến lớn, đó cảm thấy tất cả cộng cũng đắng bằng viên đan trong miệng.
Nàng cố gắng khống chế cơ mặt, để biểu cảm trông như gì, nuốt đống bã đan xuống, đầu đối diện với ánh mắt đang quan sát của Nhất Trần.
Tang Nhất Chu nhếch khóe môi, :
“Hiệu quả của Hồi Xuân Đan do tiểu tổ tông luyện thật sự .”
Nàng dối, hiệu quả thật sự .
Nhất Trần mỉm nàng:
【Ta từng nếm đan do tiểu tiền bối luyện , ngươi cần cố ý lừa tiểu tăng.】
Tang Nhất Chu: “…”
Lúc , A Chiêu thu dọn xong đồ đạc, với ba :
“Được , chúng tiếp tục lên đường thôi.”
Bốn một thú tiếp tục thăm dò bí cảnh.
Thỉnh thoảng gặp yêu thú phẩm tướng tệ, hai mắt Tang Nhất Chu liền phát sáng, xách kiếm lao lên c.h.é.m c.h.é.m c.h.é.m.
Thỉnh thoảng, Nhất Trần c.h.ặ.t cây, nhặt đá.
A Chiêu hái d.ư.ợ.c thảo là chủ yếu. Có nhiều linh thực tuyệt chủng ở bên ngoài sinh trưởng trong bí cảnh .
Cô bé nhớ rằng a nương trồng d.ư.ợ.c thảo, nên ngoài việc hái một phần, cô bé còn dùng cuốc chuyên dùng để đào d.ư.ợ.c, đào cả gốc lẫn đất, bọc rễ bằng vải ướt cho gian giới t.ử do a cha tặng.
Chư Hoài Phác cũng hiếm khi g.i.ế.c yêu thú, trừ phi là loại thể dùng để luyện khí. Phần lớn thời gian còn , đều đào khoáng.
Khi Tang Nhất Chu kéo yêu thú c.h.é.m c/h/ế/t về, nàng thấy A Chiêu đang chỉnh lý linh thảo, Nhất Trần vuốt ve khúc gỗ mới thu dùng chuỗi Phật châu, còn Chư Hoài Phác thì cầm b.úa nhỏ đập khoáng thạch
Nàng: “……”
“Chúng bí cảnh là để thám hiểm, đúng ?”
Tang Nhất Chu nhịn , cất tiếng hỏi.
Ba thấy tiếng của nàng, liền đồng loạt ngẩng đầu sang.
A Chiêu:
“ .”
Tang Nhất Chu:
“Các ngươi g/i/ế/t yêu thú, chẳng lẽ các ngươi thiếu tiền ?”
Toàn yêu thú cao giai đều là bảo bối, bán giá cao.
A Chiêu , chút ngượng ngùng:
“Không thiếu lắm.”
Chư Hoài Phác:
“Không thiếu.”
Nhất Trần chắp tay:
【Thiếu, nhưng tiểu tăng sát sinh.】
Tang Nhất Chu: “…”
A Chiêu thấy dòng chữ của Nhất Trần, sang với :
“Nhất Trần, thực ngươi thể đào một ít d.ư.ợ.c thảo đáng tiền. Đôi khi d.ư.ợ.c thảo phẩm tướng còn đáng giá hơn yêu thú.”
Nhất Trần:
【Tiểu tiền bối lý, tiểu tăng thấy hợp mắt thì sẽ đào.】
A Chiêu:
“Dược thảo cũng dễ bán hơn.”
Dù thì đan d.ư.ợ.c trong tu chân giới vô cùng quan trọng.
Tang Nhất Chu , liền :
“Hay là cũng đào d.ư.ợ.c thảo cho . Đánh cũng khá phiền phức.”
Tiểu Bạch bên cạnh: “…”
Các ngươi đến đây là để dã ngoại mùa xuân thật ?
Thế là, cả nhóm bắt đầu đào bới ngừng, trực tiếp bỏ qua đám yêu thú, ngoại trừ những yêu thú mắt tự đến tìm c/h/ế/t.
“Đợi !”
Đột nhiên, Tiểu Bạch lên tiếng.
Mọi dừng bước. Tiểu Bạch nhảy khỏi vòng tay A Chiêu, ánh mắt về phía ngọn núi ở xa:
“Bên đó đồ .”
“Đồ gì?”
A Chiêu hỏi.
Tiểu Bạch đôi mắt sáng rực của tiểu cô nương:
“Ta thể khẳng định, nhưng chắc chắn là bên đó thứ .”
A Chiêu:
“Ngươi cảm nhận ?”
Tiểu Bạch trầm mặc một lát:
“Gần như là .”
Nó dừng , đó bổ sung thêm:
“Chỉ là, chín .”
A Chiêu truy hỏi:
“Vậy rốt cuộc là thứ gì?”
Tiểu Bạch:
“Đi ngươi sẽ .”
A Chiêu phồng má, ngẩng đầu hỏi ba còn :
“Các ngươi ?”
Ba Chư Hoài Phác , đồng loạt gật đầu:
“Đi.”
Bọn họ mơ hồ cảm nhận rằng linh thú khế ước của tiểu cô nương tầm thường. Sau khi bí cảnh, Tiểu Bạch ít khi lên tiếng, nó đột nhiên chỉ phương hướng, chắc chắn bên đó bảo bối.
Không thể bỏ lỡ.
Nhóm tốn hơn nửa ngày trèo qua ngọn núi đó. Ngay khoảnh khắc vượt qua đỉnh núi, dường như A Chiêu và những khác đồng thời cảm nhận điều gì đó, ngẩng đầu về phía vách núi ở phía xa.