A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 392: Ta Không Cần Người Khác Ra Mặt Thay Ta

Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:16:25
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

A Chiêu trở về Minh Nguyệt Lâu, đóng c.h.ặ.t cửa phòng. Cô bé theo a nương và a cha nên chút ám ảnh về sự sạch sẽ. Vậy mà lúc , ngay cả giày, cô bé cũng thèm cởi, cứ thế lao thẳng lên giường.

Tiểu cô nương bất động lâu, đó, giọng uất ức vang lên:

“Ta trông giống con cừu béo lắm ?”

 

Cô bé dùng cả tay lẫn chân bò dậy, đôi tay vết chai do cầm kiếm, khuôn mặt nhỏ xụ xuống.

“Haiz…”

Tiếng thở dài vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

 

Cô bé ôm c.h.ặ.t gối, giọng rầu rĩ:

“Ta nhớ a nương và Tiểu Bạch quá.”

 

“Hừ, bổn tọa ngươi nhất định sẽ nhớ bổn tọa mà.”

Một tiếng hừ lạnh vang lên ngay bên cạnh cô bé.

 

A Chiêu sửng sốt, lập tức đầu , cô bé vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tiểu Bạch xuất hiện bên cạnh :

“Tiểu Bạch!”

 

“Là đây…”

Tiểu Bạch ngẩng cằm, định thêm gì đó, nhưng cô bé lao đến ôm c.h.ặ.t lấy nó. Tiểu Bạch giơ móng lên, cố vùng vẫy:

“Đừng ôm c.h.ặ.t như thế, thở .”

 

Giọng cô bé vang lên:

“Tiểu Bạch, nhớ ngươi lắm.”

 

Tiểu Bạch đang giãy giụa, bỗng nhiên im bặt:

“Ta cũng nhớ ngươi.”

 

A Chiêu nó đáp, đôi mắt cong lên đầy sự vui vẻ. Cô bé ôm nó thêm một lúc mới chợt nhớ một chuyện quan trọng, liền ngẩng đầu lên xung quanh:

“Không ngươi theo a cha việc ?”

 

Tiểu Bạch chỉ đáp ngắn gọn:

“Làm xong .”

 

A Chiêu:

“Vậy a cha ? Người ?”

 

Tiểu Bạch ngó lên trần nhà:

“Hắn còn việc , nên đưa đến đây là mất.”

 

Nghe , cô bé buồn bã:

“Vậy …”

 

Tiểu Bạch liếc mắt cô bé:

“Sao trông mặt ngươi buồn thế? Có chuyện gì ?”

 

A Chiêu kể những gì xảy trong hai ngày qua, đó :

“Ta tìm hiểu kỹ lưỡng, ngờ rằng một tất cả miêu tả là nghĩa khí, bụng, ý nghĩ xa như thế.”

 

“Đừng để trong lòng,”

Tiểu Bạch dùng móng vỗ tay cô bé.

Tạp Chủng Tự Luyến

“Từ xưa đến nay, trái tim con luôn là thứ khó dò nhất.”

 

A Chiêu uể oải:

“Ta cố gắng tìm hiểu …”

 

Tiểu Bạch:

“Lần nhớ cẩn thận hơn là . Hơn nữa, như ngươi , cuối cùng cũng tay, còn chủ động thú nhận tất cả. Bổn tọa cảm thấy đó cũng tính là .”

 

A Chiêu nó, gì.

 

Tiểu Bạch tiếp tục :

“Có câu, quân t.ử luận tích bất luận tâm.”

 

Cô bé cảm thấy hiểu lắm.

 

Tiểu Bạch giải thích:

“Ví dụ nhé, ngươi mãi cao lên, thấy khác cao hơn, sẽ ghen tị ?”

 

A Chiêu gật đầu.

 

“Đôi khi ngươi còn nghĩ, nếu cao lớn đó là ngươi thì sẽ bao, đúng ?”

 

A Chiêu giật thót.

 

Tiểu Bạch vỗ vỗ tay cô bé:

“Cho nên, con ai cũng ý niệm và ý niệm , kiểm soát .”

 

chỉ nghĩ trong lòng mà , cũng chẳng là chuyện lớn.”

Nó dừng một chút, đó :

“Nghe lời ngươi kể, tính tình của đó cũng tệ. Bình thường ai chịu tạ .”

 

“Hơn nữa, ngươi giải quyết . Tránh xa những từng ý niệm với là lựa chọn đúng đắn.”

Tiểu Bạch hết sức hài lòng:

“Ngươi lớn .”

 

“Thật ?”

 

“Thật!”

Thấy cô bé vẫn còn buồn bã, nó chợt nhớ điều gì, chỉ cái hộp bên cạnh:

, đây là quà của và a cha ngươi.”

 

“Đa tạ Tiểu Bạch~ Đa tạ a cha~”

 

Khi thiếu niên mặc trường bào màu xám xanh mái nhà thanh âm từ mái ngói truyền lên, ánh mắt dịu vài phần.

 

Huyền Viễn kiếm bên cạnh kêu lên hai tiếng.

Diệp Phong Dương vỗ nhẹ lên chuôi kiếm:

“Ta , chỉ lén một chút thôi.”

 

Huyền Viễn Kiếm: “…”

tiền đồ.

 

Nhờ Tiểu Bạch an ủi, tâm trạng của A Chiêu lên nhiều.

Cô bé nhanh ch.óng chìm giấc ngủ.

 

A Chiêu mơ một giấc mơ tuyệt vời, mơ thấy cô bé… cao lên .

Cao thật là cao.

Mọi đều ngẩng đầu cô bé. Chỉ cần A Chiêu bước lên một bước, là thể vượt qua cả một ngọn núi.

 

Trong mơ, Tiểu Bạch kinh ngạc:

“A Chiêu, ngươi cao quá!”

 

Chư Hoài Phác cô bé với gương mặt đầy sự ghen tị:

“Sao ngươi cao đến thế ?”

 

Nhất Trần mang vẻ đạo mạo, chắp tay, một hàng chữ vàng hiện mặt A Chiêu:

【A Di Đà Phật, tiểu tăng cao bằng tiểu tiền bối】

 

“Hahaha~”

Tiếng đắc ý đầy vui sướng của cô bé cho Tiểu Bạch đ.á.n.h thức.

 

“He he!!!”

Cô bé cong mắt, khóe miệng cong đến tận mang tai, thỉnh thoảng còn bật mấy tiếng kiêu ngạo.

 

Tiểu Bạch: “…”

Nó lẩm bẩm:

“Không mơ thấy cái gì mà vui thế hả?”

 

Nó vươn , vòng quanh, tìm một vị trí thoải mái, đó xuống bên cạnh cô bé. Trước khi nhắm mắt, Tiểu Bạch lầm bầm:

“Mơ cũng .”

 

Sáng sớm hôm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-392-ta-khong-can-nguoi-khac-ra-mat-thay-ta.html.]

A Chiêu mở mắt, thấy tấm rèm màu xanh nhạt của bầu trời. Cô bé dậy với mái tóc rối bù, đôi mắt đen láy chớp chớp, vẻ mặt đầy bối rối. Dường như cô bé mơ thấy một chuyện vui.

Chỉ là…

A Chiêu nghĩ mãi, vẫn nhớ bản mơ thấy chuyện gì.

Cô bé suy nghĩ nữa, nhanh ch.óng xuống giường, vận động gân cốt, chuẩn đón ngày mới.

 

Cùng lúc đó.

Trạm Hải dậy từ sớm, mặt mày vui vẻ, ôm linh thạch chạy thẳng đến hiệu t.h.u.ố.c quen:

“Lão Tiền, tích đủ linh thạch ! Ngươi còn đan d.ư.ợ.c chữa bệnh cho nhi nữ ?”

 

Lão Tiền vết bầm trán , thở dài:

“Hết .”

 

Trạm Hải ngẩn :

“Vậy, luyện một lò mất bao lâu?”

 

“Lão Trạm…”

Lão Tiền gọi một tiếng.

 

Tim Trạm Hải chùng xuống, một dự cảm ập đến. Lão Tiền bất lực :

“Đêm qua truyền lời đến, chúng thể bán đan d.ư.ợ.c cho ngươi.”

 

Dự cảm của thành sự thật.

Mắt Trạm Hải trợn to, vô thức túm lấy áo lão Tiền:

“Tại ? Nhi nữ đang chờ đan d.ư.ợ.c để cứu mạng! Ta linh thạch mà! Sao bán cho ?”

 

“Lão Trạm, bình tĩnh.”

Lão Tiền ôn hòa gỡ tay .

“Ngươi lý do mà.”

 

“Hả?”

Trạm Hải ngây , đó nhớ đến chuyện hôm qua.

 

“Chuyện ngươi với vị tiểu tổ tông đó phố… truyền khắp Bác Hải thành .”

Lão Tiền thở dài, :

“Ngươi nên . Nếu giấu thì bao.”

 

“Tiểu tiền bối loại đó!”

Trạm Hải phản bác theo bản năng.

 

“Ta tính cách của vị tiểu tổ tông thế nào, nhưng…”

Lão Tiền gãi đầu:

“Ngươi cũng , vị tiểu tổ tông là nhi nữ của Dương Thần thiên tôn. Đối với tán tu chúng , đó là cao, thể đắc tội. Dù tiểu tổ tông gì, cũng sẽ cả đám cô bé tay.”

 

Trạm Hải vô thức nới lỏng tay khỏi cổ áo của lão Tiền:

“Ta… chỉ cảm thấy hổ thẹn nên mới tạ .”

 

“Ngươi quá thẳng thắn. Chuyện thì cần gì ? Dù ngươi , cũng nên ở giữa phố.”

 

“Ta…”

Trạm Hải há miệng, gì.

Hắn khó nhọc :

“Bác Hải thành là do Nam Cung gia quản lý… nếu họ…”

 

Câu dang dở ở giữ chừng.

Hắn rõ chuyện do tiểu tiền bối . Có lẽ là ai đó đang cố lấy lòng tiểu tiền bối nên mới truyền tin.

Nam Cung gia sẽ để Kiếm tông hành xử kiêu ngạo ở Bác Hải thành.

chỉ là một kẻ nhỏ nhoi, Nam Cung gia sẽ can thiệp chuyện nhỏ nhặt thế ?

 

“Tin tức bán đan d.ư.ợ.c là do Nam Cung gia truyền .”

Lão Tiền , hé lộ sự thật phũ phàng.

 

Trạm Hải bước phố như một con rối gỗ. Hắn từ hiệu t.h.u.ố.c đến hiệu t.h.u.ố.c khác để mua t.h.u.ố.c chữa bệnh cho nhi nữ, nhưng tất cả đều từ chối , thậm chí còn đuổi ngoài.

 

Cả buổi sáng, gần như khắp Bác Hải Thành.

Hắn nhớ đến vẻ mặt vui mừng và đầy mong đợi của nương t.ử khi khỏi nhà sáng nay, nhớ đến nụ yếu ớt hiếm hoi của nhi nữ khi rằng sắp khỏi bệnh.

 

Hắn dám về nhà, chỉ còn cách tiếp tục đến từng hiệu t.h.u.ố.c khác để tìm thôi.

Thậm chí, còn suy sụp mà gào lên trong một hiệu t.h.u.ố.c, rõ ràng bọn họ đan d.ư.ợ.c, vì bán cho ?

 

Chưởng quầy của hiệu t.h.u.ố.c cho ném cửa:

“Ngươi đắc tội với của Kiếm tông, Nam Cung gia cũng lên tiếng, ai mà dám bán cho ngươi? Cút !”

 

Trạm Hải dừng hiệu t.h.u.ố.c lớn nhất Bác Hải thành, Bách Thảo Đường của Thần Nông Cốc.

Hắn vô thức siết c.h.ặ.t túi linh thạch trong tay. Nếu cả nơi cũng từ chối, sẽ sang thành khác để mua t.h.u.ố.c.

 

lúc Trạm Hải định bước , một giọng ngạo mạn vang lên:

“Này? Chẳng đây là cái tên hãm hại tiểu tổ tông ?”

 

Tim Trạm Hải đập thình thịch. Hắn đầu , thấy một nhóm mặc y phục t.ử Nam Cung gia cách đó xa, họ đang với ánh mắt mấy thiện cảm.

 

Thiếu niên cầm đầu vẫy chiếc quạt xếp, hỏi với vẻ tò mò:

“Ngươi đây gì?”

 

“Ta…”

Trạm Hải nhận đối phương chính là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ thuyền hôm qua, đang định đáp thì...

 

Thiếu niên khép chiếc quạt , Trạm Hải với vẻ lạnh lùng:

“Sao ngươi còn cút khỏi Bác Hải thành?”

 

Trạm Hải sững sờ.

 

Thiếu niên với vẻ khinh miệt, :

“Nam Cung gia thể đắc tội với Kiếm tông lúc . Ngươi gì với vị đó. Người đó tha cho ngươi một mạng là lắm . Ngươi nên hiểu chuyện mà cút .”

 

ngang qua, dừng bước khi thấy hai từ “Kiếm Tông”, đó đầu về phía nhóm đang Bách Thảo Đường.

 

“Người mà ngươi đến, đó chứ?”

Một giọng trong trẻo vang lên.

 

Theo bản năng, đầu . Thấy một cô bé đang bế một con linh thú lông trắng mướt tay, bước từ Bách Thảo Đường.

 

Mắt Trạm Hải sáng lên:

“Tiểu tiền bối…”

Hắn gọi lớn, đó tự nhận bản đang thất thố, ngượng ngùng im bặt.

 

Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ vẻ ngạc nhiên khi gặp cô bé ở đây, ánh mắt thoáng chút hoảng sợ, vội vàng hành lễ:

“Vãn bối bái kiến tiểu tiền bối.”

 

Thiếu niên cùng cũng vội vàng hành lễ.

 

A Chiêu tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, đó sang Trạm Hải:

“Ngươi mua t.h.u.ố.c ?”

 

Trạm Hải gật đầu trong vô thức.

 

A Chiêu sang đan tu bên cạnh:

“Hắn cần mua đan d.ư.ợ.c.”

 

Đan tu mỉm với Trạm Hải:

“Đạo hữu mua loại nào?”

 

“Ta…”

Trạm Hải đan tu, cô bé.

 

A Chiêu:

“Vào trong mua t.h.u.ố.c , sẽ xử lý chuyện bên ngoài.”

 

Trạm Hải thêm điều gì đó. đan tu bước đến, đẩy kéo Bách Thảo Đường.

Sau khi Trạm Hải Bách Thảo Đường, ánh mắt của A Chiêu hướng về tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

 

Những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống từ trán . Sau đó, cô bé :

“Ta nhỏ nhen như , cũng cần khác mặt .”

 

Loading...