A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 390: Nghỉ Ngơi Trên Thuyền Nam Cung Gia
Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:31:58
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trạm Hải lời cô bé , sững sờ, ngẩn ngơ một lúc lâu, đó nhỏ giọng cảm ơn:
“Cảm tạ tiểu tiền bối.”
Tai A Chiêu thính, thấy lời của , cô bé đáp:
“Không cần cảm ơn.”
Nghe cô bé với giọng bình thản như , trong lòng Trạm Hải dâng lên một cảm giác áy náy.
A Chiêu cưỡi kiếm lao như bay, viên linh thạch trong tay nhanh mất hết quang mang, hóa thành bụi trắng.
Cô bé cũng chẳng để ý đến, tiếp tục lấy một khối linh thạch khác trong túi trữ vật, tiếp tục hấp thu linh khí.
Thuyền lớn Nam Cung gia đang bám đuôi cô bé và con cá: “…”
Thiếu niên:
“Cô bé mệt ?”
Mắt của tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn hơn một chút, thấy linh thạch trong tay cô bé:
“Ước chừng tiêu hao khá nhiều linh khí, nên mới liên tục hút linh khí trong linh thạch.”
“Ờ… thế mà còn đầu ?”
Thiếu niên nghi ngờ mục đích của cô bé:
“Cô bé đúng là cướp mà. mà, cô bé mới chỉ Trúc Cơ sơ kỳ, gan dẫn con cá chạy loạn biển?”
Tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn :
“Cô bé để mắt đến con cá đó.”
“Hả?”
Tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn nêu phán đoán của :
“Chạy nhanh, chẳng thèm ngoái đầu .”
Thiếu niên: “…”
Nghe cũng lý.
Tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn lấy pháp bảo chế từ vỏ sò lớn:
“Tiểu đạo hữu, nếu ngươi đang chạy trốn, thể lên thuyền của chúng để tránh tạm. Thuyền Nam Cung gia là thượng phẩm pháp bảo, con súc sinh xuyên phá . Chúng ác ý.”
A Chiêu: “…”
Cưỡi kiếm suốt nửa canh giờ, cô bé động lòng .
Trạm Hải :
“Tiểu tiền bối, là chúng qua đó ?”
A Chiêu do dự.
Trạm Hải :
“Người Nam Cung gia hoạt động ở Bác Hải thành đều khá .”
Hắn thực sự lo rằng cô bé mang theo bay mãi sẽ kiệt sức mà ngã xuống.
Hắn nghĩ đến nỗi lo của cô bé:
“Người thể giấu phận thật, cứ theo thuyền về bờ tính .”
Mắt A Chiêu sáng lên. , cô bé nghĩ chứ?
A Chiêu lập tức điều khiển Thu Ý kiếm uốn một vòng thật lớn trung, bay về phía thuyền Nam Cung gia.
“Cứ gọi là Lý tiền bối.”
A Chiêu dặn dò Trạm Hải.
Trạm Hải:
“Được.”
Tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn boong thuyền, thấy cô bé ngự kiếm rẽ ngoặt bay về phía thuyền, liền quát:
“Chuẩn !”
Trên boong thuyền và trong khoang đều mở cửa sổ, từng mũi đại tiễn tỏa hàn quang chĩa thẳng về phía A Chiêu.
Những mũi tên to lớn còn dài hơn cả cô bé, A Chiêu cau mày.
Bên tai vang lên giọng ban nãy:
“Tiểu đạo hữu, cứ bay thẳng đến đây là .”
Giọng đó dừng một chút:
“Đừng sợ, chúng sẽ ngươi thương.”
Linh thạch trong tay A Chiêu hóa thành bụi rơi xuống.
A Chiêu vẩy tay, vòng tay cổ tay chớp lên ánh sáng trắng, trận pháp phòng ngự thể phát động bất cứ lúc nào.
“Vút!”
A Chiêu xách Trạm Hải, điều khiển phi kiếm đáp xuống boong thuyền thu kiếm nhảy xuống.
“Ào!”
Bóng đen khổng lồ bám theo cô bé suốt nửa canh giờ, thấy cô bé rơi xuống thuyền liền chút do dự nhảy lên khỏi mặt biển, há to miệng nuốt cả cô bé lẫn thuyền bụng.
“Bắn!”
Một tiếng quát vang lên.
“Vút!”
“Vút!”
“Vút!”
Âm thanh phá dồn dập vang lên.
Một mũi đại tiễn lớn đến mức A Chiêu ôm xuể b.ắ.n , mũi tên lạnh lẽo đ.â.m thẳng miệng con hải thú đang há rộng.
Con hải thú đau đớn, hình khựng giữa trung.
Chưa kịp kêu thảm, thêm nhiều mũi đại tiễn nữa b.ắ.n đến, đồng loạt cắm miệng và nó.
Mũi tên sắc bén xuyên thủng da thịt, cắm sâu cơ thể nó.
“Ầm!”
Con hải thú nặng nề rơi xuống mặt biển, b.ắ.n lên một cột sóng lớn.
thuyền chân A Chiêu y hệt như đang mặt đất, hề lung lay.
Con hải thú đuổi theo cô bé nửa canh giờ, mà ngay cả tiếng rên cũng kịp phát tắt thở.
Mặt biển xanh thẳm nhuộm đỏ thẫm, mùi m.á.u nồng đậm lan khắp nơi.
Tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn đến mép boong thuyền, xuống:
“Kéo nó lên, giải phẫu cho .”
“Rõ!”
Có đáp .
Người thuyền đối diện ném dây buộc đại tiễn xuyên cá sang tàu khác.
Người bên kéo con hải thú đầy m.á.u lên boong thuyền, bắt đầu xử lý.
A Chiêu sang chiếc thuyền kế bên.
Trạm Hải cạnh cô bé, thì thầm:
“Không hổ là Nam Cung gia, chỉ một phát là thể xử lý luôn cả con hải thú lớn như .”
A Chiêu cũng chấn động, vốn tưởng Nam Cung gia sẽ đ.á.n.h con hải thú một trận lớn, ngờ nó c/h/ế/t khi kịp rõ g/i/ế/t .
“Ngươi là ai?”
Một giọng vang lên đầu A Chiêu.
Cô bé cảnh giác lùi hai bước, ngẩng đầu tới, ừm, Trúc Cơ trung kỳ, thể đ.á.n.h .
“Đừng dọa trẻ con.”
Một giọng trầm khác vang lên.
A Chiêu sang, hóa là vị tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn chuyện với cô bé ban nãy.
Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nhún vai:
“Nó chỉ là dáng vẻ của trẻ con thôi, tuổi còn lớn hơn cả chúng .”
Tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn cô bé đang cảnh giác và Trạm Hải bên cạnh đang luống cuống:
“Nhìn thế thì giống trẻ con thật.”
“Ta trẻ con.”
A Chiêu bất mãn .
Tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn cô bé với vẻ ngạc nhiên, trong khi tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ vẻ mặt “Thấy , đoán đúng mà”.
Cực kỳ tự ti đến vẻ ngoài của , A Chiêu nghiêm túc sửa :
“Ta là một đứa trẻ lớn .”
Hai : “…”
“Ha ha ha!”
Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ ngã ngửa, đập đùi ha hả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-390-nghi-ngoi-tren-thuyen-nam-cung-gia.html.]
A Chiêu nhíu mày:
“Ngươi cái gì?”
“Không… gì cả…”
Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ vẫy tay, nhưng ngay đó phì :
“Ha ha, thì là đứa trẻ lớn, thất lễ thất lễ!”
A Chiêu: “…”
Cô bé liếc , thèm nữa.
Tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn giới thiệu:
“Tại hạ Nam Cung gia Nam Cung Kiệt, là đồng môn của , Phương Đình Chi.”
Hắn chắp tay:
“Không tiểu đạo hữu xưng hô thế nào?”
“Ta… họ Lý, gọi A Lý là .”
A Chiêu .
“Họ Lý?”
Nam Cung Kiệt cô bé, ánh mắt trầm tư, chỉ mỗi họ, khó thể đoán xem là hài t.ử nhà nào.
“Lý tiểu đạo hữu.”
Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ hí hửng, hỏi:
“Ngươi dám báo tên đầy đủ, sợ nhà rằng ngươi lén trốn ngoài, bắt về đ.á.n.h ?”
A Chiêu thích lắm, liếc mắt một cái:
“Ta trốn ngoài, với , a nương và a cha sẽ đ.á.n.h .”
Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ: “…”
Hắn bất ngờ:
“Ngươi nhỏ thế , phụ mẫu thể yên tâm cho ngươi một ?”
“Tất nhiên , trẻ ba tuổi.”
A Chiêu ngẩng cằm.
Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ điệu bộ nghiêm túc đó :
“Được , trẻ ba tuổi.”
A Chiêu lười để ý đến , sang hỏi Nam Cung Kiệt:
“Khi nào các ngươi trở Bác Hải thành?”
“Nửa canh giờ .”
Nam Cung Kiệt đáp.
A Chiêu gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
Sau đó, cô bé duỗi tay .
Nam Cung Kiệt sững sờ.
A Chiêu ngẩng đầu:
“Ta dẫn con hải thú đến đây, xem như công. Ngươi bảo sẽ trọng thưởng.”
Nam Cung Kiệt: “…”
A Chiêu thấy gì, lập tức cảnh giác:
“Không lẽ ngươi quỵt ?”
“Không.”
Nam Cung Kiệt lắc đầu, lấy một túi linh thạch đưa cho cô bé:
“Đây là thù lao của ngươi.”
A Chiêu nhận lấy, mở túi, thần thức quét qua, ngạc nhiên .
Nam Cung Kiệt thấy ánh mắt của cô bé vẻ kỳ lạ:
“Sao ?”
“Chỉ năm mươi khối trung phẩm linh thạch ?”
A Chiêu khó tin hỏi.
“Thường là giá .”
Nam Cung Kiệt đáp.
A Chiêu sang Trạm Hải, gật đầu, cúi xuống thì thầm:
“Tiểu tiền bối, giá là bình thường, hậu hĩnh .”
A Chiêu nhớ chuyện bản dùng năm mươi khối trung phẩm linh thạch thuê Trạm Hải, liền im lặng.
“Cho nhiều chút .”
Cô bé im lặng một lúc Nam Cung Kiệt, nghiêm túc:
“Ta liều mạng dẫn con hải thú đến cho các ngươi mà.”
Nam Cung Kiệt:
“Nếu chúng , ngươi sẽ còn nguy hiểm hơn.”
A Chiêu: “…”
Cô bé Nam Cung Kiệt, suy nghĩ xem nên thế nào.
Tiểu cô nương chỉ mới học cách mặc cả, học cách tăng giá thù lao.
Nam Cung Kiệt đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô bé, chút do dự. Hắn suy nghĩ một chút, lấy thêm một túi nhỏ:
“Chỉ thể thêm mười khối.”
Mắt A Chiêu sáng rực:
“Thành giao!”
“Ha ha ha ha!”
Giọng vang lên.
Không cần A Chiêu cũng là tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Cô bé để mắt đến , đến mép boong thuyền về chiếc thuyền kế bên.
Những tu sĩ đó đang bận rộn giải phẫu con cá.
A Chiêu viên tinh thạch đỏ đầu con cá:
“Đó là thứ gì?”
Nam Cung Kiệt giải thích:
“Đó là tinh thạch đặc hữu của Hắc Tinh Quỷ Ngư biến dị.”
A Chiêu lập tức hiểu :
“Các ngươi bắt nó vì viên tinh thạch ?”
“Cũng xem như là .”
Nam Cung Kiệt đáp.
“Tinh thạch đó dùng để gì?”
“Để trưng bày cho .”
“…”
A Chiêu chút choáng váng, bắt chỉ để trưng cho thôi ?
“Chậc, cảm thấy phiền ? Đám gia chủ thích bày vẽ, cái , cái .”
Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ , bèn bất đắc dĩ buông tay.
A Chiêu gì.
“Hử? Ngươi chán ghét ?”
Hắn hỏi.
“.”
Câu trả lời dứt khoát, chút do dự.
Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ: “???”
Hắn còn gì đó, nhưng đột nhiên gọi:
“Quản sự, thấy cảng !”
Hai chiếc thuyền lớn từ từ tiến cảng và neo .
A Chiêu dẫn theo Trạm Hải xuống thuyền, đang định rời , một giọng vang lên:
“Nam Cung Kiệt, bắt ? Ta còn đợi lấy về luyện pháp khí.”
A Chiêu đầu , thấy một thiếu niên quen mắt.
Cô bé nghiêng đầu, gặp ở nhỉ?
Sau đó, tiểu cô nương thấy bên cạnh thiếu niên đó một vị hòa thượng.
Nữ tu bên cạnh hòa thượng vô tình liếc qua cô bé, đó đột ngột phắt chằm chằm:
“Hả? Tiểu tổ tông?”