A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 384: Sổ Tay Thực Dụng Của A Chiêu

Cập nhật lúc: 2025-12-15 11:59:20
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Chữa mắt cho ?”

Hiếm khi mặt Sở Trọng Từ lộ chút cảm xúc, ban đầu là kinh ngạc và nghi hoặc, đó như chợt nghĩ gì đó, mang theo vài phần bất đắc dĩ tiểu tổ tông đang nghiêm túc :

“Tiểu sư thúc tổ, mắt của vấn đề.”

 

“Tiểu Sở.”

A Chiêu bất lực , thở dài. Cô bé định thêm gì đó, nhưng chợt ý thức điều gì, liếc quanh bốn phía.

Các tu sĩ Đạo Minh vốn âm thầm để mắt đến động tĩnh của cô bé và Sở Trọng Từ, thấy lập tức cúi đầu tiếp tục việc.

A Chiêu nhíu mày, ấn nhẹ chiếc vòng cổ tay trái.

 

“Ong!”

Một pháp trận cách âm che tầm lập tức bao phủ cô bé và Sở Trọng Từ.

 

Sở Trọng Từ chăm chú quan sát từng cử động của cô bé với vẻ mặt khó hiểu.

 

A Chiêu , cố gắng dùng giọng điệu từ ái đầy quan tâm của bề , :

“Ngươi đừng giấu nữa, cả .”

 

Sở Trọng Từ:

“… Ta thật sự giấu diếm điều gì. Mắt của bình thường.”

 

A Chiêu nghiêm túc :

“Lúc nãy kích động, mặt mấy lời đó với ngươi. Người xung quanh đều hết … chắc bây giờ ai cũng nghĩ mắt của ngươi vấn đề.

Người , tin cửa, tin truyền ngàn dặm. Nói chừng sáng mai, t.ử Kiếm Tông ở tận Nam Hải biên giới Tây Châu cũng sẽ mắt của ngươi bệnh. Thế nên, nhất định chữa!”

 

Sở Trọng Từ: “……”

Đa tạ lòng của tiểu sư thúc tổ, nhưng mắt của thật sự .”

 

A Chiêu mang vẻ mặt “ngươi đừng giấu nữa, hết ”, cất giọng:

“Tiểu Sở, song tu cả đan lẫn kiếm, thể chữa cho ngươi. Nếu chữa , sẽ nhờ a nương , a nương thì mời Minh sư bá, Nguy sư bá...”

 

Sở Trọng Từ bất lực :

“Mắt của thật sự khỏe mạnh.”

 

A Chiêu , chậc một tiếng:

“Vậy ngươi , nếu mắt bệnh, lúc ở lối tối om đó ngươi cầm đèn lồng soi đường? Nhìn cái gì cũng rọi đèn?”

 

“Là thói quen thôi.”

Sở Trọng Từ đáp.

 

A Chiêu chằm chằm , gương mặt đầy vẻ “quả nhiên là thế!”.

 

Sở Trọng Từ cô bé hiểu lầm, nên giải thích:

“Thật sự , xin đừng hiểu nhầm, mắt thực sự . Thói quen hình thành từ khi còn nhỏ.

Khi lịch luyện, phát hiện một chuyện, rằng chỉ cần kẻ địch nghĩ nhược điểm, bọn chúng sẽ cực kỳ vui, thậm chí sẽ liều lĩnh. Dù thực lực chênh lệch cũng lao đến g.i.ế.c .”

 

A Chiêu:

“Vậy ?”

 

“Nên cố ý tạo cho một ‘nhược điểm’.”

 

A Chiêu nhớ mấy tên địch lòng đất cứ lao thẳng chỗ Sở Trọng Từ, để xử gọn:

“Vậy là ngươi...?”

 

“Ta chỉ địch tưởng rằng mắt của trong đêm, dựa ánh sáng của đèn. Như , bọn chúng sẽ tìm cách thổi tắt nến của . Khi bọn chúng , chúng sẽ mất cảnh giác lao đến.

Mà chỉ cần địch mất cảnh giác… việc giải quyết chúng sẽ dễ dàng. Còn tự lao đến, càng tiện hơn.”

 

A Chiêu: “…”

 

Cô bé bằng ánh mắt đầy chấn động.

Ấn tượng của A Chiêu về Sở Trọng Từ luôn là nghiêm túc, quy củ, việc đấy.

 

Không ngờ, khô khan như nghĩ phương pháp… âm hiểm... khụ, khôn ngoan, đúng… vô cùng lợi hại như .

, nếu mắt Sở Trọng Từ thật sự trong đêm, thể dùng linh hỏa, hoặc minh châu, hoặc pháp bảo phát sáng.

Cầm nến trong đêm, quả là tuyệt chiêu quá tuyệt vời.

A Chiêu im một lúc lâu, đó cúi đầu, moi từ túi trữ vật một quyển sổ nhỏ yêu thích, cầm than chì châm chú ghi chép.

 

Sở Trọng Từ nhịn hỏi:

“Tiểu sư thúc tổ, đang ?”

 

“Ngươi cách , ghi . Sau cũng sẽ dùng.”

A Chiêu thèm ngẩng đầu.

 

Sở Trọng Từ: “…”

 

“Học thuộc trong lòng là mà.”

 

“Không . Ta học nhiều phương pháp lắm, nhiều quá dễ quên.”

A Chiêu :

“A tỷ , cách gì hữu dụng thì ghi sổ nhỏ, gặp chuyện khó thì mở xem.”

 

Cô bé nhanh:

“Có thể giả vờ trong đêm, nến mới thấy đường.”

Nghĩ nghĩ, tiểu cô nương ghi thêm:

“Khi về Thiên Kiếm thành mua một thùng nến thường.”

 

Sở Trọng Từ những dòng chữ cô bé , tâm tình phức tạp.

 

A Chiêu gập sổ , bìa xanh, bên bốn chữ to nổi bật:

“Sổ Tay Thực Dụng.”

 

Sở Trọng Từ: “…”

Ừ thì… đúng là thực dụng.

 

Hắn tò mò hỏi:

“Tiểu sư thúc tổ, quyển báu thư thể xem qua ?”

 

A Chiêu , nghĩ nghĩ:

“Được. ngươi với ai.”

 

“Được.”

 

Cô bé đưa ngay, mà bắt thề rằng sẽ tiết lộ nội dung cho bất kỳ , linh thú bất cứ vật gì khác những gì thấy.

 

Sở Trọng Từ: “…”

Tiểu sư thúc tổ tuổi lớn, nhưng việc cẩn thận đến đáng sợ.

 

“Sở Trọng Từ xin thề...”

Một tia bạch quang lướt qua , Thiên Đạo chứng giám.

 

Lúc , A Chiêu mới vui vẻ đưa sổ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-384-so-tay-thuc-dung-cua-a-chieu.html.]

Trang đầu:

[Gặp hoặc linh thú bất tỉnh, phận rõ, xử lý thế nào?]

 

[Cứu.

Cứu tỉnh để đối phương rõ mặt , nhớ rõ rằng ai cứu mạng. Tránh tiểu nhân mượn ơn đó giả mạo bản chuyện .]

 

[Không cứu.

Để tự sinh tự diệt.]

 

[G.i.ế.c.

Nếu là ma đầu, kẻ , liền một kiếm giải quyết.]

 

Sở Trọng Từ: “…”

Hắn thật sự hỏi, cần chi tiết như ?

 

, gương mặt đáng yêu bên cạnh, nghĩ:

Cần, cần.

 

Hắn lật tiếp, thấy nhiều loại chữ khác .

“Hình như, nội dung trong chỉ do một ?”

 

, a nương, a cha, a , a tỷ đều góp mấy cái.”

 

Sở Trọng Từ suy nghĩ một lát, đó :

“Nếu ngại, cũng thể thêm vài phương pháp thực dụng?”

 

“Thật ?”

Mắt A Chiêu sáng lên.

 

“Thật.”

 

“Vậy nhanh !”

Cô bé vội đưa bút than mà a tỷ chuẩn .

 

Sở Trọng Từ ba phương pháp cực kỳ hữu dụng.

 

A Chiêu xem xong, mắt cong thành hai vầng trăng nhỏ:

“Có ích lắm. Đa tạ tiểu Sở.”

 

“Không gì, đó là điều vãn bối nên .”

 

A Chiêu cất sổ , ngại ngùng:

“Lúc nãy ngươi giả vờ, lớn như thế, nhiều … Có cần giải thích giúp ?”

 

“Không cần.”

Sở Trọng Từ lắc đầu, từ chối.

“Như thế… càng .”

 

A Chiêu sững sờ, đó hiểu .

Việc cô bé vô tình gây khiến “nhược điểm” của Sở Trọng Từ lan rộng.

 

Sở Trọng Từ tiếp:

“Phiền tiểu sư thúc tổ khi về Thiên Kiếm thành, đến tiệm t.h.u.ố.c mua ít d.ư.ợ.c liệu chữa mắt, luyện vài lò đan mang đến chỗ . Vãn bối sẽ trả linh thạch cho .”

 

A Chiêu hiểu rõ, diễn cho trọn vẹn.

Cô bé khoát tay:

“Không cần linh thạch. Ngươi cho bốn phương pháp như , luyện cho ngươi bốn mẻ đan.”

 

Sở Trọng Từ gương mặt nhỏ nghiêm túc, cảm thấy cô bé là dễ dàng để vãn bối chịu thiệt thòi, khóe môi khẽ cong lên:

“Vậy phiền .”

 

A Chiêu vỗ vỗ mặt , đó, trong ánh khó hiểu của , cô bé ghiêm nghị gỡ bỏ trận pháp chiếc vòng tay..

 

Các tu sĩ bên ngoài cô bé và Sở Trọng Từ chuyện gì bên trong trận pháp. Tất cả những gì họ thấy là khi trận pháp khép , cô bé vốn luôn vui vẻ với Sở Trọng Từ với vẻ mặt nghiêm trọng:

“Khi trở về, sẽ luyện đan cho ngươi.”

 

Sở Trọng Từ ý thức ánh mắt xung quanh, đáp:

“… Được.”

 

Tiểu sư thúc tổ thông minh thế … rốt cuộc nuôi dạy thế nào ?

 

Tây Châu, biên giới Nhân tộc và Ma tộc.

Một một thú xuất hiện giữa vùng hoang dã trống trải.

 

Tiểu Bạch về phía lãnh thổ Ma tộc, mắt thú đen láy nheo , giọng mang chút tiếc nuối:

“Quả nhiên… c.h.ế.t.”

 

Diệp Phong Dương , trầm mặc :

“Dường như ma tôn là bất t.ử bất diệt.”

 

“Lúc xông ma cung năm đó, ma tôn xiềng xích trói …”

Hắn kể sơ qua tình cảnh lúc đó.

 

Tiểu Bạch hừ lạnh:

“Biết vì ma tôn bất t.ử ?”

 

“Vì ?”

 

“Ma tôn vốn do một tia ma khí ngưng tụ thành. Chỉ cần thiên hạ còn một con ma giữ một tia ma khí… liền thể tiếp tục sống.”

 

Diệp Phong Dương đoán đại khái:

“Không cách tiêu trừ ?”

 

“Có chứ. Giải quyết tia ma khí hình thành nên .”

Tiểu Bạch đổi giọng:

, ai tia ma khí đó ở .”

 

Diệp Phong Dương:

“Vậy ngài bảo dẫn ngài đến đây là để…?”

 

Tiểu Bạch:

“Nhìn một chút.”

 

Không tận mắt… nó yên tâm.

 

Diệp Phong Dương: “…”

“Ngài lấy quà cho A Chiêu?”

 

Tiểu Bạch:

“Trên đường về mua cho con bé chút đồ là . Trẻ con dễ dỗ mà.”

 

Diệp Phong Dương: “…”

Loading...