A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 383: Sở Trọng Từ Có Bệnh Về Mắt

Cập nhật lúc: 2025-12-15 11:59:06
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

A Chiêu do dự:

“Làm chẳng sẽ đ.á.n.h rắn động cỏ ?”

 

Sở Trọng Từ đáp:

“Không .”

 

“Nếu đây là tổng đàn, hôm nay một con muỗi cũng đừng hòng bay ngoài. Nếu chỉ là một điểm trú ẩn, thì dù tin nó diệt truyền , cũng sẽ nhanh hơn tin tức đó một bước, tìm đến tổng đàn và diệt sạch.”

Sở Trọng Từ bình tĩnh đáp, vẻ ngoài điềm tĩnh của toát lên một sự tự tin thể phủ nhận.

 

A Chiêu , trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng ở Lâm Gia thôn đó.

Cô bé siết chặt nắm tay:

“Ta tiêu diệt bọn cùng với ngươi.”

 

Sở Trọng Từ cong môi nhẹ.

lúc , truyền âm thạch phát sáng. Hắn cầm lên, giọng kính cẩn từ bên truyền đến:

“Minh chủ, đều đến.”

 

“Được. Ẩn , bố trận. Ta thăm dò một chút.”

 

“Vâng.”

 

Hắn cất truyền âm thạch, cúi đầu hỏi A Chiêu:

“Tiểu sư thúc tổ, theo một chuyến ?”

 

A Chiêu do dự, gật đầu:

“Được.”

 

Sở Trọng Từ dẫn theo cô bé đến vách núi nơi tên thần thần bí bí biến mất. Hắn giải khai Ẩn Thân Thuật, đó giơ tay gõ nhẹ lên vách đá.

 

“Cốc cốc.”

 

A Chiêu ngẩn ...

Đi bắt kẻ mà còn gõ cửa lịch sự như ?

Ngay khi ý nghĩ đó lóe lên trong đầu cô bé, bàn tay gõ cửa của Sở Trọng Từ đặt lên chuôi kiếm.

 

“Vút!”

Hàn quang bổ .

 

Vách đá nổ ầm, mặt đất cũng rung chuyển.

Một kiếm xong, xuất thêm kiếm thứ hai.

 

“Ầm!”

“Rắc!”

A Chiêu rõ tiếng thứ gì đó phá vỡ.

 

Vách đá giống như lớp băng đầu đông mặt hồ, nức vỡ vụn.

Nó biến mất, vị trí đó bằng một cửa động đen kịt, phía là bậc thang xuống.

 

Sở Trọng Từ thu kiếm vỏ, thoáng qua cầu thang đen ngòm, đó lấy từ túi trữ vật một chiếc lồng đèn.

Hắn nghiêng đầu với cô bé còn đang ngơ ngác bên cạnh:

“Ta , theo .”

 

A Chiêu hồi thần, chiếc đèn tay , ngạc nhiên nhưng hỏi gì thêm.

Sở Trọng Từ cầm đèn , A Chiêu cảnh giác theo ngay phía .

Hai xuống ba khắc, cuối cùng chân cũng chạm đất.

 

A Chiêu phía , cầu thang quanh co đến mức thấy lối nữa.

Cô bé duỗi tay, cảm nhận gió nhẹ lướt qua. Xung quanh tối om, chỉ ánh sáng từ ngọn đèn trong tay Sở Trọng Từ.

Hắn giơ đèn lên cao hơn, chiếu sang tường, vách tường trông bình thường, gì lạ.

 

Hắn nhắc nhở:

“Hãy cẩn thận, sát theo .”

 

“Được.”

A Chiêu bỏ qua động tác nâng đèn. Lòng nghi hoặc.

 

Tu sĩ tu vi càng cao, thị lực càng .

tối thế nào, thích ứng một chút là rõ.

Cô bé chỉ cần một lát rõ xung quanh .

 

Vậy mà Sở Trọng Từ dùng đèn để ?

Không lẽ… mắt vấn đề?

Bên ngoài thì bình thường…

 

A Chiêu nhớ đến một ca bệnh trong sách y học mà cô bé từng qua:

Ban ngày bình thường, đêm tối là thấy gì.

 

Chẳng lẽ Sở Trọng Từ mắc loại bệnh mắt ?

là tu sĩ, dù mắt thấy thì thần thức vẫn thấy…

 

A Chiêu càng nghĩ càng rối.

Cô bé quyết định, khi xử lý xong chuyện , nhất định chuyện với Sở Trọng Từ.

Nếu mắt bệnh, nhất định chữa. Còn trẻ như , thể để chậm trễ?

Hơn nữa, mắt thần thức của một tu sĩ vấn đề, đó chính là đại sự.

 

Hai tiếp tục , vẫn gặp ai.

 

Họ nhanh chóng đến một ngã rẽ.

Sở Trọng Từ hai con đường trái hoặc , nhíu mày, đang cân nhắc.

 

“Đi bên .”

Giọng non nớt nhưng dứt khoát của A Chiêu vang lên.

 

Sở Trọng Từ sang.

A Chiêu đang cầm một chiếc hũ đen nhỏ bằng nắm tay, nắp mở , mắt dán lối bên .

Hắn theo, thấy một con linh phong nhỏ bằng ngón cái, cổ đầy lông tơ, đang bay lối bên .

 

A Chiêu giải thích:

“Đây là Hương Linh Phong. Khi theo dõi tên , lúc chú ý rắc một ít mật hoa mà chúng thích lên áo .”

 

A Chiêu cảm thấy phương pháp theo dấu bằng linh phong do a nương suy nghĩ thật sự quá hữu dụng. Cô bé nũng nịu xin một hũ linh phong cùng mật hoa chúng yêu thích.

 

Lúc bình thường, cô bé sẽ để chúng trong túi linh thú.

Hôm nay theo dõi , sợ lạc dấu nên lén nhỏ vài giọt mật hoa bụi hoa khi ngang.

Cô bé cứ tưởng lượng mật quá ít, linh phong tìm , ngờ chạy xuống tận địa đạo mà chúng vẫn theo.

 

Sở Trọng Từ từng nuôi ong, đây là đầu tiên thấy dùng linh phong để truy tung.

Hắn thầm khen ngợi đây là cách .

 

Sở Trọng Từ cầm đèn theo linh phong.

Đến gần hơn, nâng đèn lên quan sát, cảm giác con ong … tròn trịa hơn ong thường?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-383-so-trong-tu-co-benh-ve-mat.html.]

A Chiêu nghĩ gì, chỉ thấy dí đèn sát để , liền thầm thở dài.

Xem mắt của Sở Trọng Từ nặng thật … gần như mà còn rõ linh phong…

Cô bé càng quyết tâm chữa mắt cho .

 

Hai theo linh phong rẽ trái rẽ trong đường ngầm như mạng nhện, gặp ai, mãi cho đến khi đến một trống lớn.

 

A Chiêu nheo mắt, thần thức tỏa .

Cô bé thấy dấu chân loạn đất và một bệ đá tròn ở giữa.

Nhìn bệ đá , tim A Chiêu khựng , ký ức trỗi lên.

 

lúc cô bé thất thần, thần thức rung lên.

A Chiêu lập tức nhắc nhở:

“Sở Trọng Từ, cẩn thận...”

 

“Vù~~~”

Một cơn gió mạnh ập đến từ bên trái.

Áo hai bay phần phật.

 

Ngọn lửa trong lồng đèn gió quật đến mức chao đảo, đó…

 

“Tách.”

Ngọn lửa vụt tắt.

 

Không gian lập tức tối đen, đưa tay thấy năm ngón.

Trong bóng tối, A Chiêu thấy vài bóng đen lao đến, cô bé hét lên:

“Có ! Sở Trọng Từ, cẩn thận...”

 

“Soạt!”

Cô bé rút kiếm.

 

Trong bóng tối, ánh kiếm là ánh sáng duy nhất.

Khi Sở Trọng Từ đang quan sát, từ lúc nào kéo giãn cách với A Chiêu.

 

A Chiêu nghĩ nhiều, ánh sáng, sẽ thấy .

Cô bé lập tức lao về phía .

 

“Vút!”

Một luồn sát khí ập đến từ bên .

Cô bé theo bản năng vung kiếm đỡ.

 

“Keng!”

Hai binh khí chạm , thanh âm giòn chát vang lên.

A Chiêu ngửi thấy mùi thơm ngọt, chính là mùi mật hoa mà a nương chế .

 

Cô bé đầu, nhờ thị lực trong bóng đêm , thấy rõ đó là tên tu sĩ mà cô bé gặp trong thành.

Gương mặt vặn vẹo, gân xanh nổi đầy trán, hai tay vung đại đao dốc lực c.h.é.m A Chiêu.

Ánh mắt cô bé quét qua, bên còn vài kẻ đang lao về phía Sở Trọng Từ.

 

Hỏng !

Đám thấy trong bóng tối!

Chúng định tập trung đ.á.n.h !

 

A Chiêu chần chừ, cổ tay dồn sức, hất văng đại đao của tên , buộc lùi hai bước.

Cô bé đạp mạnh, hình bật lên.

Chân trái quét ngang, đá thẳng n.g.ự.c tên tu sĩ .

 

“Bộp!”

Tên thấy n.g.ự.c đau nhói, cả bay ngược, đập lên tường.

 

“Ầm!”

Trên tường lún một vết lõm.

 

Hắn choáng váng, mắt đầy vẻ khó tin, con nhóc lực mạnh đến

Sau đó, đổ xuống, bất tỉnh.

 

A Chiêu đá xong, thèm , lập tức chạy về phía Sở Trọng Từ.

chỉ chạy vài bước...

 

“Keng!”

Tiếng rút kiếm vang lên.

Trong bóng tối, ánh hàn quang lóe lên liên tiếp.

 

“Vút vút vút!”

Mấy tên đang lao về phía Sở Trọng Từ đồng loạt khựng , đó ngã xuống.

 

A Chiêu: “???”

 

Sở Trọng Từ thở nhẹ, thu kiếm vỏ, nâng chiếc đèn lên búng ngón tay.

 

“Tách.”

Ngọn nến tắt… cháy sáng.

Ánh sáng lập tức chiếu sáng cả trống.

 

A Chiêu ngơ ngác.

Chỉ cần búng tay một cái là đèn sáng ?

Vậy lúc nãy bật luôn?

Đầu óc nhỏ bé của A Chiêu còn kịp hiểu…

 

Hành động thuận lợi.

Sở Trọng Từ và A Chiêu lẻn sào huyệt, dễ dàng bắt mấy kẻ cầm đầu.

Những kẻ chạy trốn từ lối khác cũng tu sĩ Đạo Minh chặn ngoài cửa.

 

A Chiêu sườn núi các tu sĩ bên , từng khóa đám bằng Khốn Linh Tỏa, dùng Trói Tiên Thừng trói tất cả thành một xâu.

 

Sở Trọng Từ đến bên cạnh:

“Tiểu sư thúc tổ, ?”

 

A Chiêu mím môi:

“Bắt bọn chúng… dễ hơn tưởng. Ta còn nghĩ sẽ một trận ác chiến cơ.”

 

Sở Trọng Từ :

“Như chẳng ? Không tốn chút binh lực nào bắt hết.”

 

“Ừ thì , nhưng bây giờ một chuyện quan trọng.”

 

Sở Trọng Từ ngạc nhiên:

“Chuyện gì?”

 

A Chiêu , vẻ mặt đầy sự nghiêm túc:

“Chữa mắt cho ngươi.”

 

Sở Trọng Từ: “???”

 

Loading...