A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 381: Cuộc Sống Thường Nhật Của Đạo Minh
Cập nhật lúc: 2025-12-15 02:01:53
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Trọng Từ thầm thở phào một , chỉ cần tiểu sư thúc tổ Tây Châu, sẽ sư phụ xách kiếm đuổi c.h.é.m nữa.
Bất quá…
Sở Trọng Từ quanh một vòng, đó hỏi tiểu cô nương:
“Người ngoài một ?”
“Ừm.”
A Chiêu gật đầu thật mạnh.
“A nương bình cảnh của chút d.a.o động nên bế quan mất , a tỷ về Thiên Cơ Môn, a bảo mấy năm nay ở Tây Châu thu hoạch ít, cũng bế quan để dung hợp.”
“Còn a cha…”
Nhắc đến a cha, tiểu cô nương dừng một lát.
“Tiểu Bạch gọi a cha ngoài, bảo là chuyện .”
Sở Trọng Từ:
“Thiên tôn và Tiểu Bạch đại nhân ngoài gì?”
“Không .”
A Chiêu lắc đầu.
“Chỉ là khi về sẽ cho một bất ngờ.”
Sở Trọng Từ khựng , giọng do dự:
“Có Tiểu Bạch đại nhân … bảo ở Kiếm Tông đợi cả hai về ?”
“.”
A Chiêu gật đầu theo bản năng, đó chợt phản ứng, kinh ngạc Sở Trọng Từ:
“Tiểu Sở, ngươi ?”
Sở Trọng Từ:
Vì Tiểu Bạch đại nhân sẽ cho bất ngờ mà.
Hắn càng cảm thấy nhẹ nhõm vì ngăn vị tiểu tổ tông một Tây Châu.
Vài ngày tiếp theo, ở Thiên Kiếm thành đều thấy phân chủ Đạo Minh Sở Trọng Từ mặt lạnh ngoài việc, phía một tiểu cô nương xinh xắn lon ton theo.
Ban đầu, ngạc nhiên, chấn động, còn đoán tiểu cô nương là nhi nữ của Sở Trọng Từ.
Tất nhiên, lời đồn nhanh sáng tỏ, ai cũng đều đây là nhi nữ của Dương Thần thiên tôn.
Là tiểu cô nương tự với , đó còn nghiêm túc phổ cập cho một chuyện, là cô bé nhặt a cha về nhà, a cha nhặt cô bé về.
Sau đó, dựa tính cách dễ gần của , A Chiêu nhanh chóng quen với trong Thiên Kiếm thành.
Hôm nay, A Chiêu tuần phố lưng Sở Trọng Từ, qua đường thìn thấy đều vui vẻ chào hỏi cô bé:
“Tiểu sư thúc tổ, chào buổi sớm~”
“Chào buổi sớm~”
“Minh tiểu tiền bối tuần ?”
“.”
“An nguy của Thiên Kiếm thành nhờ cả nha.”
“Cứ giao cho .”
“Tiểu sư thúc tổ, ăn ? Có ăn sáng cùng ?”
“Đa tạ, ăn ~”
A Chiêu gặp một con ch.ó vàng to, đôi mắt sáng ngời, cô bé xoa đầu nó:
“Đại Hoàng~”
Đại Hoàng điên cuồng vẫy đuôi với A Chiêu:
“Gâu gâu~”
Tiểu cô nương lấy một miếng thịt khô từ túi trữ vật đưa đến miệng nó:
“Cho ngươi , ăn từ từ nhé.”
“Gâu~”
“Hôm nay ngươi thế nào?”
“Gâu gâu!”
“Ngươi đ.á.n.h với Đại Hắc ? Không nhé.”
Sở Trọng Từ bên cạnh: …
Người ít như bội phục năng lực giao tiếp của tiểu cô nương, ngay cả con ch.ó ven đường cũng tán gẫu vài câu.
Sau khi cho Đại Hoàng ăn, A Chiêu theo sát Sở Trọng Từ. Sau khi tuần hơn nửa cái Thiên Kiếm thành, cô bé cất tiếng:
“Tiểu Sở, mai sẽ .”
Bước chân Sở Trọng Từ khựng , nhưng khôi phục bình thường ngay:
“Người gia nhập Đạo Minh ?”
A Chiêu nghĩ nghĩ, đó thật thà :
“Hình như chẳng gì thú vị?”
Sở Trọng Từ nghiêng đầu cô bé:
“Vậy, thấy cái gì mới là thú vị?”
“Ờ… cũng , nhưng mấy ngày nay theo ngươi việc của Đạo Minh, xoay xoay , cũng chỉ là tuần tra, bắt tu sĩ đ.á.n.h , khuyên can mấy tiểu thương đừng cãi vã, còn giúp tìm mèo…”
Tiểu cô nương nghiêm túc đếm những chuyện gặp vài ngày nay.
Lúc đầu, cô bé còn cảm thấy thú vị, nhưng năm sáu ngày trôi qua, là những chuyện lặt vặt… A Chiêu bắt đầu thấy khá chán nản.
Sở Trọng Từ cô bé, khoé môi cong:
“Ta thích cuộc sống như .”
Nghe , A Chiêu kinh ngạc.
Sở Trọng Từ cảm nhận sự kinh ngạc đó:
“Người ngạc nhiên lắm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-381-cuoc-song-thuong-nhat-cua-dao-minh.html.]
“.”
A Chiêu gật đầu.
“Ngày nào ngươi cũng lạnh mặt, cứ tưởng ngươi thích nơi .”
Dù thì, ai mắt cũng sẽ thấy lúc ca trực và lúc tan trực, Sở Trọng Từ mang hai trạng thái khác .
“Bẩm sinh như .”
Sở Trọng Từ .
A Chiêu tò mò:
“Ngươi cũng tu Vô Tình Đạo ?”
“Không.”
Sở Trọng Từ lắc đầu.
“Ta chỉ là một kiếm tu bình thường thiên phú trung bình, tu Vô Tình Đạo.”
A Chiêu gương mặt :
“Ta còn tưởng ngươi cũng tu Vô Tình Đạo.”
Ngoại hình lạnh lùng, giống hệt a cha và tiểu Lục.
Sở Trọng Từ: …
Hắn hiểu ý cô bé .
Hắn im lặng một chút, phố xá náo nhiệt phía :
“Nói chung là, thích cuộc sống hiện tại, yên , bình hòa, dù nhiều chuyện vụn vặt nhưng .”
“Bất quá, tiểu sư thúc tổ còn nhỏ, thấy cuộc sống nhàm chán cũng là bình thường.”
Sở Trọng Từ mắt cô bé.
“Người trẻ đều khắp nơi.”
“Tiểu Sở cũng từng khắp nơi ?”
A Chiêu hỏi.
“. Đệ t.ử Kiếm Tông chúng , khi đạt Trúc Cơ đều ngoài lịch luyện. Ta hai ba chục năm, thấy nhàm chán nên trở về. lúc sư phụ đang đau đầu vì phân minh Đạo Minh ai quản , liền cho qua đây việc.”
Sở Trọng Từ đơn giản kể trải nghiệm của .
“Hai ba chục năm?”
A Chiêu càng chấn động.
Sở Trọng Từ:
“Thật , lịch luyện hai ba chục năm vẫn dài. Nhị sư tỷ của ngoài hơn năm mươi năm , giờ vẫn về.”
A Chiêu:
Năm mươi năm?
Cô bé cúi đầu, giơ tay đếm… năm mươi năm?
Mà cô bé còn tới mười tuổi…
“Cứu mạng, cứu mạng a!”
A Chiêu và Sở Trọng Từ chuyện , vô thức tuần tra đến gần cổng thành.
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên từ ngoài cổng.
A Chiêu sững , kịp phản ứng, Sở Trọng Từ bên cạnh biến mất.
Cô bé vội vàng chạy đến, nơi phát tiếng kêu nhiều tụ .
Vẻ mặt Sở Trọng Từ nghiêm nghị, nửa quỳ một nam nhân đẫm máu:
“Xảy chuyện gì?”
“Tiên… tiên trưởng… cứu chúng … Trong thôn đột nhiên xuất hiện một con yêu thú… ăn nhiều … xin cứu thôn chúng …”
Nam nhân da ngăm, đầy máu, như nắm cọng rơm cứu mạng.
“Là sơn thôn nào?”
Sở Trọng Từ hỏi.
“Lâm… gia thôn…”
Nói xong, hai mắt nam nhân trắng dã, ngất .
Sở Trọng Từ khẽ nhíu mày, dậy, với tu sĩ canh cổng:
“Ngươi, đưa đến y quán. Còn các ngươi, theo đến Lâm gia thôn xem.”
Các tu sĩ gọi tên liền đồng thanh:
“Vâng.”
Sở Trọng Từ chuẩn ngự kiếm bay lên, khoé mắt liếc thấy tiểu cô nương bên cạnh, ngập ngừng, hỏi:
“Tiểu sư thúc tổ, cùng ?”
A Chiêu nghĩ ngợi:
“Đi.”
Sở Trọng Từ đưa tay về phía cô bé, nhưng A Chiêu lắc đầu.
Thu Ý kiếm lưng bay , lơ lửng mặt cô bé.
A Chiêu nhảy lên kiếm, :
“Ta ngự kiếm, thôi.”
Sở Trọng Từ thu tay, dài dòng, chỉ hai chữ:
“Bám sát.”
“Được.”
“Vù~”
Vài bóng ngự kiếm lao .
A Chiêu truyền âm cho Sở Trọng Từ:
“Ngươi thôn đó ở ?”
“Ta tất cả các thôn xóm trong phạm vi trăm dặm quanh Thiên Kiếm Thành.”
Sở Trọng Từ đáp.
Lâm gia thôn cách Thiên Kiếm thành năm mươi dặm.
Mọi lơ lửng giữa trung, Sở Trọng Từ xuống thôn làng đầy vết tích tan hoang, chân mày nhíu chặt:
“Các ngươi cứu , xử lý con yêu thú .”
Thôn làng phá hơn nửa, dù ở cũng ngửi mùi m.á.u tanh nồng nặc.
con yêu thú gây chuyện trốn .