A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 360: Vết Bớt Của A Chiêu Ở Bên Trái Hay Bên Phải

Cập nhật lúc: 2025-12-02 05:24:21
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lý Kinh Tuyết câu trả lời của nàng , hàng mi cụp xuống, nhưng nhanh ngẩng đầu lên, về phía Tầm Mịch:

“Ngươi cần trả lời ngay, cứ từ từ nhớ cũng .”

 

Biểu cảm mặt Tầm Mịch cứng :

“Ta… nghĩ một chút, cần nghĩ .”

 

Trên khuôn mặt nàng hiện rõ vẻ hoảng loạn.

 

“Mịch nhi.”

Minh Hoa Chương bên cạnh thấy liền nắm lấy tay nàng , tay còn nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay.

“Không , đừng nghĩ nhiều, chúng tìm nhi nữ , đừng sợ.”

 

Tầm Mịch ngẩng đầu , giọng nghẹn ngào:

“Minh lang…”

 

Minh Hoa Chương dậy, ôm lấy nàng lòng:

“Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng tìm nhi nữ , nàng… nàng chỉ cần nghỉ ngơi một chút là .”

 

Tầm Mịch nức nở trong lòng , đó, tiếng nức nở dần dần yên lặng sự an ủi của .

 

Ánh mắt của Minh Hoa Chương đỏ lên, ôm chặt lấy nàng , quanh một lượt, cuối cùng dừng Lý Kinh Tuyết:

“Xin , từ khi nhi nữ thất lạc, tinh thần phu nhân định, đầu óc rối loạn, nhiều chuyện nhớ rõ.”

 

Lý Kinh Tuyết , sắc mặt vẫn bình thản:

“Vậy còn ngươi, ngươi nhớ ?”

 

Minh Hoa Chương gật đầu:

“Dĩ nhiên là nhớ, vết bớt của Chiêu Chiêu ở…”

 

“Á!!! Chiêu Chiêu, nhi nữ của …”

 

Lời của Minh Hoa Chương còn dứt, Tầm Mịch đang ôm trong lòng bỗng điên cuồng thét lên.

Nàng vùng khỏi vòng tay của , gương mặt vài phần giống A Chiêu lúc hiện rõ nét cuồng loạn.

 

Tầm Mịch ôm đầu, la hét xung quanh, khi quét qua A Chiêu, ánh mắt của nàng bỗng dừng , khuôn mặt loạn thần hiện nét vui sướng:

“Chiêu Chiêu! Nhi nữ của !”

 

Vừa hét, nàng lao thẳng về phía A Chiêu.

Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc lập tức bước lên, chắn mặt .

Chưa đợi hai tay, Minh Hoa Chương nhanh hơn, hình lóe lên, chặn Tầm Mịch . Một tay ôm lấy eo nàng , tay giơ lên, nhanh gọn điểm gáy.

 

“Chiêu… Chiêu…”

Tầm Mịch cứng đờ, ánh mắt chan chứa nước mắt vẫn dán chặt A Chiêu, bất đắc dĩ khép .

 

“Thật xin .”

Minh Hoa Chương ôm lấy Tầm Mịch ngất , trong mắt hiện lên nét buồn khổ, giải thích:

“Chỉ là nàng quá vui mừng mà thôi.”

 

Nói , về phía cô bé đang bảo vệ phía , dịu dàng hỏi:

“Chiêu Chiêu, dọa con sợ ?”

 

A Chiêu lắc đầu, tỏ ý .

 

Minh Hoa Chương thấy thế, khẽ , đó sang Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc:

“Hai tỷ , đa tạ vì luôn chăm sóc Chiêu Chiêu.”

 

Tô Vi Nguyệt:

“Muội của chúng , đương nhiên chúng chăm sóc.”

 

Đông Phương Mặc liếc thần hồn Vương lão đang lơ lửng bên cạnh Minh Hoa Chương:

“Không cần khách sáo.”

 

Minh Hoa Chương sững sờ, đó bật . Hắn về phía Cư Chính An:

“Ta các vị còn nghi ngờ phận của phu thê chúng , nhưng chúng thật sự là phụ mẫu sinh của Chiêu Chiêu.”

 

Cư Chính An vuốt râu, liếc Tầm Mịch ngất :

“Việc hệ trọng, chúng cần xem xét thật thận trọng.”

 

Minh Hoa Chương phản đối, trái còn tỏ yên tâm:

, Chiêu Chiêu gặp các vị, là phúc của con bé.”

 

Cuối cùng, vì Tầm Mịch hôn mê, tinh thần , Cư Chính An đành sắp xếp cho họ nghỉ tại Tàng Kiếm phong để dưỡng bệnh.

Minh Hoa Chương cảm tạ, Cư Chính An giới thiệu Lý Kinh Tuyết là nhất đan sư của Kiếm Tông, nàng thể chữa trị cho Tầm Mịch.

 

Minh Hoa Chương chỉ khổ, lắc đầu từ chối:

“Phu nhân đang phát bệnh, tính tình nhạy cảm, e rằng trong mắt nàng, Lý đạo hữu là cướp mất nhi nữ của nàng, nàng sẽ chấp nhận trị liệu . Chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày sẽ .”

 

Nghe , Cư Chính An cũng ép buộc, liền để Vân Nguyệt Minh sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho bọn họ.

Sau khi họ rời , đại điện yên tĩnh hẳn.

 

“Hừ, lão phu thấy, đó rõ ràng là mẫu t.ử ruột .”

Nghiêm Vĩnh Thanh liếc quanh, lạnh giọng :

“Dung mạo giống như , cùng họ Minh, chẳng lẽ còn ai khác?”

 

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông , khiến Nghiêm Vĩnh Thanh chột , nhưng nghĩ đến chuyện thể khiến Kiếm Tông khó xử, ông mạnh miệng hơn:

“Ta sai ? Nếu phụ mẫu sinh của Minh Chiêu, ai mới là?”

 

“Nghiêm môn chủ.”

Cư Chính An mỉm , thẳng ông .

 

Nghiêm Vĩnh Thanh rùng , cảnh giác hỏi:

“Muốn gì?”

 

“Ngươi gặp họ ở ?”

Cư Chính An hỏi.

 

Nghiêm Vĩnh Thanh đáp:

“Trên đường. Thấy họ đáng thương nên hỏi chuyện, mới họ chính là phụ mẫu của Minh Chiêu.”

 

Tất nhiên, Nghiêm Vĩnh Thanh thật, rằng ông tiếp cận họ chỉ vì thấy gương mặt của Tầm Mịch giống với A Chiêu.

 

“Minh Chiêu đạo hữu.”

Nghiêm Vĩnh Thanh khẩy, định chọc tức cô bé.

“Thân nhân tìm đến, ngươi thể vì Dương Thần thiên tôn nhận nuôi mà quên mất gốc gác, bỏ rơi phụ mẫu.

À đúng , chắc là ngươi còn , ngươi thật sự là con của thiên tôn , ha ha…”

 

“Véo!”

“Véo!”

“Véo!”

 

Ba luồng kiếm quang lóe lên, ba thanh kiếm chĩa ông cùng một lúc.

Một kiếm chỉa trán, một kiếm kề sát cổ, một kiếm hướng thẳng tim, chỉ cần nhích thêm một chút, là xuyên qua .

 

Cư Chính An: “…”

 

Lý Kinh Tuyết lạnh giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-360-vet-bot-cua-a-chieu-o-ben-trai-hay-ben-phai.html.]

“Nghiêm môn chủ, xin đừng những lời như với một đứa trẻ.”

 

Bị ba thanh kiếm chĩa , Nghiêm Vĩnh Thanh gượng, mồ hôi túa :

“Ta… là sự thật, các ngươi đừng kích động. Ta cho các ngươi , nhiều thấy bước chân Kiếm Tông!”

 

Ý là, nếu ông xảy chuyện, Kiếm Tông sẽ khó thoát khỏi liên lụy.

 

Diệp Phong Dương lạnh mặt, Huyền Viễn kiếm trong tay run nhẹ, để một vết m.á.u mảnh cổ đối phương.

 

Cảm nhận cơn đau, Nghiêm Vĩnh Thanh sợ hãi:

“Ta… cá là các ngươi dám g.i.ế.c .”

 

Lúc , một giọng non nớt vang lên:

“Ngươi sai .”

 

Mọi cô bé cất tiếng.

 

Nghiêm Vĩnh Thanh thấy vẻ nghiêm túc của cô bé, tim ông nhói lên.

Trong đầu Nghiêm Vĩnh Thanh chợt nhớ đến cảnh Dương Thần thiên tôn từng một kiếm c.h.é.m bay tổ sư Đông Phương gia, c.h.é.m luôn phu thê Nam Cung gia chủ …

 

Nghĩ , ông nuốt nước bọt, hối hận thôi:

“Ta… …”

 

Ông sai , ông nên gây phiền phức cho Kiếm Tông.

 

A Chiêu nghiêm túc :

“Không a cha nhặt về, là nhặt a cha về.”

 

Nghiêm Vĩnh Thanh: “…”

Mọi trong Kiếm Tông: “…”

 

Ý cô bé , là sai ở điểm ?

 

Vương lão khẽ tặc lưỡi, chút tiếc nuối, nhỏ giọng với Đông Phương Mặc:

“Ta còn tưởng tiểu nha đầu sẽ , ‘Ngươi sai , cha dám g.i.ế.c ngươi đó.’ Nghe thật là oai phong.”

 

Đông Phương Mặc:

“Ta cũng nghĩ thế.”

 

A Chiêu , chớp mắt, bỗng hiểu .

Ồ, đúng , cô bé thể mà!

 

Thế là, A Chiêu nghiêm mặt Nghiêm Vĩnh Thanh thở phào nhẹ nhõm, đó nghiêm túc :

“Còn nữa, a cha thiên tôn của dám g.i.ế.c ngươi thật đấy.”

 

Vương lão: “…”

Đông Phương Mặc: “…”

Một một hồn đều bất lực, con nít học nhanh thật.

 

Cuối cùng, Nghiêm Vĩnh Thanh ba thanh kiếm kèm sát, lấm lét rời khỏi đại điện Kiếm Tông, chạy mất hút.

 

Huyền Viễn kiếm trở bên Diệp Phong Dương, lắc nhẹ như thể đang khoe chiến tích, đó tự động chui vỏ.

Đông Phương Mặc liếc Huyền Viễn kiếm, cảm thấy chút ghen tỵ, im lặng thu kiếm của .

 

“Vèo!”

Kiếm của Lục Dao Phong cũng tự về vỏ.

 

Cư Chính An bất lực, truyền âm cho đồ :

“Con xen gì?”

 

Lục Dao Phong nhỏ giọng đáp:

“Là kiếm của con tự chạy .”

 

Cư Chính An:

“Con tin nổi lý do đó ?”

 

Sau khi còn ngoài, cùng .

Cư Chính An khởi động pháp trận trong đại điện, cách âm.

 

Hắn về phía A Chiêu và gia đình cô bé:

“Các nghĩ ?”

 

Tiểu Bạch nhảy từ trong lòng A Chiêu ngoài, nhảy lên bàn , đập mạnh mấy cái:

“Giả mạo! Hai kẻ đó là giả mạo!”

 

Cư Chính An hỏi:

“Tiểu Bạch đại nhân, ngài chắc chắn chứ?”

 

“Tất nhiên ! Bổn tọa…”

Tiểu Bạch khựng một chút, đó tiếp tục :

“Bổn tọa nhận huyết mạch truyền thừa, vốn ‘mẫu ’ nào ở Phù Phong đại lục cả! Bổn tọa là do trời sinh đất dưỡng mà thành!”

 

Cư Chính An vuốt râu:

“Cũng thể là nàng nhận nhầm, hoặc linh thú của nàng thực sự giống với Tiểu Bạch đại nhân thôi.”

 

Tiểu Bạch phục:

“Trên đời , kẻ nào oai phong như bổn tọa chứ!”

 

Mọi im lặng quả cầu lông nhỏ mềm mượt và xù xì .

 

Tiểu Bạch nổi giận:

“Sao? Bản tọa oai phong ?”

 

Tô Vi Nguyệt vội vàng :

“Có chứ! Tiểu Bạch đại ca là oai phong nhất!”

 

Đông Phương Mặc cũng phụ họa:

.”

 

Tiểu Bạch hừ một tiếng:

“Tóm , hai kẻ đó tuyệt đối là phụ mẫu sinh của A Chiêu!”

 

Đông Phương Mặc gật đầu:

“Ta cũng nghĩ thế.”

 

Mọi sang . Đông Phương Mặc trầm ngâm một lúc, đó :

“Ta một loại bí thuật, mỗi dùng, đều thể thấy, nguyên nhân vẫn rõ, lẽ là do bẩm sinh.

thử thi pháp với hai , họ phản ứng gì. Nếu thật là phụ mẫu sinh của , hẳn là họ thấy .”

 

Cư Chính An khẽ gật đầu, đó sang Lý Kinh Tuyết:

“Tiểu Tuyết, kết quả ngươi kiểm tra thế nào?”

 

Lý Kinh Tuyết mỉm :

“Việc … tạm thời giữ bí mật.”

 

Khóe miệng của Tiểu Bạch giật giật, A Chiêu vết bớt nào chứ, đó chỉ là do Lý Kinh Tuyết cố tình bày để thử hai mà thôi.

 

Loading...