A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 321: Tiểu Bạch Và Huyền Ngạo Đánh Nhau Loạn Cào Cào

Cập nhật lúc: 2025-10-24 10:20:12
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

A Chiêu, Tiểu Bạch và Hứa Bán Tiên cùng đồng loạt về phía bóng dáng khoác áo choàng đen lưng Đông Hoàng Xuyên Hải.

 

Đặc biệt là A Chiêu và Tiểu Bạch, ánh mắt cả hai gần như xuyên thấu qua lớp áo choàng đen thẫm .

Áo choàng đen mím môi thành một đường thẳng, kéo xuống , dường như cảm thấy bất mãn ánh mắt bất lịch sự của hai .

 

Đông Hoàng Xuyên Hải chú ý đến ánh mắt hiếu kỳ của một một thú, liền ha hả giới thiệu:

“Lão phu xin chính thức giới thiệu, đây là Huyền Ngạo, tộc trưởng của Huyền Miêu tộc, am hiểu thuật quan tinh bói toán.”

 

“Huyền Ngạo, vị là Minh Chiêu đạo hữu của Kiếm Tông Nhân tộc, cũng là ân nhân cứu mạng của A Thương.”

Đông Hoàng Xuyên Hải nhấn mạnh phận ân nhân cứu mạng của A Chiêu.

“Còn vị là thần thú Bạch Trạch.”

 

Vốn dĩ đang khinh thường A Chiêu, nhưng khi thấy bốn chữ “thần thú Bạch Trạch”, Huyền Ngạo chút bất ngờ, ánh mắt lập tức dừng thể nhỏ nhắn của Tiểu Bạch trong lòng cô bé.

 

Tiểu Bạch nhận ánh , lập tức hất cằm lên, gương mặt lông xù đầy kiêu ngạo:

Thế nào, phận của bổn tọa dọa sợ chứ gì?

quỳ xuống bái lạy bổn tọa ?

 

Suy nghĩ của Tiểu Bạch gần như hết lên mặt.

Huyền Ngạo nó vài nhịp, ánh mắt đảo qua đảo giữa nó và A Chiêu mấy , khẽ hừ lạnh một tiếng dời mắt .

 

Trong địa lao yên tĩnh, tiếng hừ mỉa mai của lọt trọn tai Tiểu Bạch, khiến nó lập tức xù lông:

“Ngươi cái gì?”

 

“Ta một thần thú Bạch Trạch danh tiếng lẫy lừng cam tâm tình nguyện, trở thành thú cưng của một tiểu nha đầu nhân tộc.”

Huyền Ngạo cất tiếng, giọng trầm thấp đầy châm biếm.

 

“Ai là thú cưng? Ngươi ai là thú cưng?

Bổn tọa đường đường là thần thú Bạch Trạch!”

Tiểu Bạch phẫn nộ.

 

Huyền Ngạo nó, giọng khinh bỉ:

“Cùng một tiểu nhân tộc vô năng ký kết linh thú khế ước như , thú cưng thì là gì?”

 

A Chiêu còn kịp phản bác rằng bản lĩnh, thấy lòng n.g.ự.c bỗng nhẹ bẫng.

Một bóng trắng vụt khỏi tầm mắt.

 

Tiểu Bạch trực tiếp lao xuyên qua cấm trận giam giữ đỉnh lao ngục, nhảy ngoài.

Bốn chi co bật mạnh, cả nó bay lên, nhảy thẳng lên đầu Huyền Ngạo, hai chân xuyên qua mũ choàng mà cào loạn:

“Tên nhãi thối tha! Ngươi linh tinh cái gì!

A Chiêu nhà bản lĩnh thế nào, ngươi gì mà bản lĩnh!

Tìm đ.á.n.h ! Bổn tọa đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi…”

 

“Ngươi… bỏ !”

Huyền Ngạo cảm thấy mặt đau nhói, lùi mấy bước, đưa tay định gỡ con thú đang cào loạn đầu xuống.

Tiểu Bạch cực kỳ linh hoạt, liên tục né tránh bàn tay , tiếp tục tấn công.

 

“Đáng ghét!”

Không bắt Tiểu Bạch, Huyền Ngạo nổi cơn thịnh nộ.

 

“Vụt” một tiếng, áo choàng đen mềm nhũn rơi xuống đất.

Tiểu Bạch rơi “bịch” xuống theo, ngơ ngác vài giây.

 

Ngay đó, từ trong áo choàng đen chui một con mèo đen gần bằng kích cỡ với Tiểu Bạch.

Đôi mắt màu hổ phách của nó lóe lên lửa giận, sống lưng cong lên, bảy cái đuôi lông xù phía dựng ngược, miệng phát tiếng gầm gừ:

“Gừ ~”

 

Tiếng gừ dứt, nó liền lao đến như mũi tên rời cung, đè Tiểu Bạch xuống đánh túi bụi.

Tiểu Bạch đ.á.n.h một đòn, lập tức hồn, phản công dữ dội.

Hai con quấn , đ.á.n.h loạn thành một đoàn, gào gừ liên tục dứt.

Mọi chuyện xảy quá nhanh, những  mặt đều kịp phản ứng.

 

A Chiêu lo lắng nắm lấy song sắt của địa lao:

“Tiểu Bạch!”

 

Tiểu Bạch: “Gào gào gào!”

Huyền Ngạo: “Meo meo meo!!”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải cũng hồn, vội vàng bước đến định can ngăn:

“Thôi nào, thôi nào, đừng đ.á.n.h nữa…”

 

Chưa dứt lời, một móng vuốt trắng quét qua, mu bàn tay ông xuất hiện vài vết cào rớm máu.

Một móng vuốt đen tiếp tục vung đến, thêm vài vết cào nữa.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải: “…”

 

Gân xanh trán ông giật giật:

“Ta đủ , dừng tay!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-321-tieu-bach-va-huyen-ngao-danh-nhau-loan-cao-cao.html.]

 

Vừa dứt lời, “bộp bộp” hai tiếng, Tiểu Bạch và Huyền Ngạo đang đ.á.n.h hăng say bỗng cảm thấy như một ngọn núi lớn đè lên , rơi “phịch” xuống đất, giãy giụa cũng dậy nổi.

 

“Meo! Lão già thối! Ngươi gì đó! Thả , đ.á.n.h c.h.ế.t con Bạch Trạch thối !”  

Huyền Ngạo ép bẹp xuống đất, bốn chi giang hình chữ đại, tức giận xù hết lông.

 

Tiểu Bạch cũng gào lên:

“Gào! Thả bổn tọa ! Bổn tọa cũng đ.á.n.h c.h.ế.t !”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải: “…”

 

Ông hiệu cho Vũ Nhất, lập tức bước đến, thuần thục cúi nắm gáy cả hai, mỗi tay xách một con.

Sau đó, đưa Tiểu Bạch cho A Chiêu trong ngục.

 

Á Chiêu đón lấy Tiểu Bạch đang mềm nhũn, kiểm tra xem nó thương .

Vũ Nhất nhặt áo choàng đen lên, vài động tác bọc chặt Huyền Ngạo bên trong.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải cất lời:

“Huyền Ngạo, đừng quên mục đích của chuyến .”

 

Vốn còn định vùng vẫy, Huyền Ngạo lập tức im lặng.

Đông Hoàng Xuyên Hải , thu hồi uy áp đè .

 

Ngay lập tức, A Chiêu cảm thấy cơ thể căng cứng của Tiểu Bạch trong tay thả lỏng .

Quầng sáng đen lóe lên quanh Huyền Ngạo, biến thành hình , áo choàng đen bọc kín .

 

Hắn cúi đầu nhận với Đông Hoàng Xuyên Hải:

“Là thuộc hạ sai.”

 

Tiểu Bạch hừ một tiếng.

 

Huyền Ngạo tiếp:

“Thuộc hạ sẽ tìm cơ hội khác để đ.á.n.h một trận với con Bạch Trạch .”

 

Tiểu Bạch:

“Đánh!”

 

A Chiêu bất lực:

“Tiểu Bạch…”

 

Huyền Ngạo liếc nó một cái thu ánh mắt .

 

Đông Hoàng Xuyên Hải khoanh tay lưng, ánh mắt sâu lắng Huyền Ngạo:

“Tạ với Minh Chiêu đạo hữu .”

 

Huyền Ngạo khựng , chút cam lòng, định mở miệng gì đó thì Đông Hoàng Xuyên Hải tiếp:

“Minh Chiêu đạo hữu đầy bốn tuổi tấn thăng Kim Đan. Gọi cô bé là thiên tài còn là khiêm tốn.

Hơn nữa, lão phu với ngươi bao nhiêu , cô bé là ân nhân của A Thương, là ân nhân của Kim Ô nhất tộc chúng .

Ngươi đang khinh nhờn ân nhân của Kim Ô tộc ?”

 

Huyền Ngạo cả kinh trong lòng, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống:

“Thuộc hạ dám.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải gì thêm.

Huyền Ngạo lập tức hiểu ý, sang A Chiêu:

“Minh Chiêu đạo hữu, là mạo phạm ngài, xin ngài thứ .”

 

Nói xong, cúi hành lễ với cô bé.

 

A Chiêu khẽ hoảng hốt, ôm Tiểu Bạch né sang một bên:

“Thôi… thôi , đừng như nữa, mau dậy .”

 

Huyền Ngạo vẫn động đậy, Đông Hoàng Xuyên Hải cau mày:

“Minh Chiêu đạo hữu bảo ngươi dậy, ngươi còn dậy ?”

 

“Tuân lệnh.”

Huyền Ngạo dậy.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải:

“Giờ chính sự .”

 

“Vâng.”

Huyền Ngạo đáp, đó đến mặt Hứa Bán Tiên, xem trò vui từ nãy giờ.

 

Hứa Bán Tiên cảnh giác :

“Làm gì?”

 

Huyền Ngạo đưa tay . Hứa Bán Tiên né tránh, nhưng chiếc Khốn Linh Tỏa  cổ tay khiến ông cảm thấy một luồng hấp lực kéo đến, cả lập tức hút về phía Huyền Ngạo.

Khi bàn tay lạnh lẽo của Huyền Ngạo chạm cổ ông , trong đầu Hứa Bán Tiên liền hiện lên từng ký ức trong những ngày qua…

Loading...