A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH - Chương 316: Diệt Ma Trận

Cập nhật lúc: 2025-10-13 12:33:05
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời dứt, sắc mặt của ba Tô Vi Nguyệt đều trở nên nghiêm trọng.

Từ đại hội Diệt Ma cách đây năm năm, các tông môn vốn định tổ chức một cuộc tấn công lớn Ma tộc, tái hiện chiến công nghìn năm , đ.á.n.h cho chúng dám ló đầu nữa.

 

Thế nhưng tin tức đó lộ .

Trước khi Nhân tộc kịp tập hợp nhân lực, Ma tộc chủ động mở cuộc tấn công.

 

Kiếm Tông cùng vài đại tông môn khác vội phái các trưởng lão và tử lợi hại ứng chiến, mới miễn cưỡng đẩy lùi Ma tộc khỏi Tây Châu.

 

Cũng vì thế mà Tây Châu thương vong vô .

 

Tô Vi Nguyệt nhớ đầu tiên đặt chân đến Tây Châu, mảnh đất nâu cằn cỗi , sắc mặt càng thêm khó coi:

“Vậy là Yêu tộc và Ma tộc đang ngấm ngầm cấu kết với ?”

 

“Đừng vội kết luận.”

Vân Nguyệt Minh bình tĩnh hơn nhiều:

“Dù là trận chiến Tiên - Ma vạn năm trận chiến nghìn năm , Yêu tộc vẫn luôn liên thủ với Nhân tộc đ.á.n.h lui Ma tộc. Hiện tại…”

 

Bà dừng một chút tiếp:

“Hiện tại, vì chuyện thái tử mà lòng Yêu tộc bất , thể là kẻ khác đang âm thầm cấu kết.”

 

Nói đến đây, Vân Nguyệt Minh sang hỏi Đông Phương Mặc:

“Ngươi kỹ chứ? Người đó thực sự là ma tu ?”

 

“Chắc chắn sai.”

Đông Phương Mặc lấy một viên Lưu Ảnh Châu:

“Ta ghi hình bằng nó.”

 

Cậu bóp nhẹ viên châu, ánh sáng nhạt lan , hình ảnh xuất hiện giữa trung.

 

Trong màn đêm đen đặc, một từ trong Vấn Tinh lâu bước .

Vì khoác áo choàng và đội mũ, nên rõ là nam nữ.

 

Kẻ đó đảo mắt xung quanh xác nhận ai, đó rời khỏi Vấn Tinh lâu và nhanh chóng rời .

Đông Phương Mặc bám theo, vượt khỏi hoàng cung, đến một con phố vắng vẻ .

Khi khoác áo choàng di chuyển, từng làn hắc khí từ tỏa .

 

“Ta chỉ bám theo một đoạn, đó buộc dừng .

Đêm quá yên tĩnh, tiếp tục theo dõi dễ phát hiện.”

Đông Phương Mặc giải thích.

 

“Ngày mai các ngươi hãy tiếp tục canh chừng Vấn Tinh lâu, sẽ tìm yêu hoàng.”

Vân Nguyệt Minh trầm ngâm .

 

Ba Lục Dao Phong đồng thanh đáp lời.

 

A Chiêu đang bận rộn chuyện gì.

Gần đây cô bé mê mẩn với việc vẽ phù lục.

Mỗi ngày ngoài luyện kiếm, đan thư và thỉnh thoảng luyện đan, thời gian còn cô bé đều chăm chú nghiên cứu sách về phù lục và luyện vẽ.

 

Cô bé thử vẽ một tấm Dẫn Lôi phù, lẽ là nhờ bản cô bé Lôi linh căn nên hiệu quả cực kỳ

Một tấm phù đủ sức đ.á.n.h ngất một tu sĩ Kim Đan trung kỳ.

 

Thử nghiệm xong, A Chiêu vui mừng khôn xiết, cầm theo cả xấp Dẫn Lôi phù tìm a tỷ, nhưng phát hiện a tỷ ở trong điện.

 

Cô bé ngạc nhiên, một vòng quanh cung điện, thấy Hoa Dạ Ánh đang ngủ một gốc cây.

 

“Tiểu Hoa.”

A Chiêu bước đến, khẽ đập vai nàng.

“Tỉnh dậy .”

 

Hoa Dạ Ánh mở mắt , thấy gương mặt nhỏ nhắn như tiên đồng của tiểu cô nương mặt, chớp mắt một cái:

“Tiểu sư thúc tổ.”

 

“Sao ngươi ở đây? A tỷ và ?”

A Chiêu xổm xuống bên cạnh hỏi.

 

“Chấp Kiếm trưởng lão bảo chăm sóc , còn những khác thì…”

Hoa Dạ Ánh nửa câu liền ngừng , vội đưa tay bịt miệng, trong mắt lóe lên tia may mắn. 

Suýt nữa thì lỡ  .

 

A Chiêu đợi một lúc, thấy nàng định tiếp, nghiêng đầu hỏi:

“Vậy bọn họ ?”

 

“Ờ…”

Hoa Dạ Ánh dậy, dám mắt cô bé, lòng rối bời.

Làm đây? Nàng dối trẻ con!

 

“Tiểu Hoa.”

Giọng của A Chiêu mềm nhũn, đôi mắt đen láy mở to chằm chằm nàng:

“Nói cho mà, đảm bảo sẽ với ai là ngươi cho ~”

 

Hoa Dạ Ánh cảm thấy áp lực khủng khiếp.

Ai mà chịu nổi khi tiểu sư thúc tổ nũng nịu với chứ?

Cuối cùng nàng cực kỳ khó khăn mới mở miệng:

“Ta… thể …”

 

“Ầm!”

lúc đó, từ xa truyền đến một tiếng nổ lớn.

 

A Chiêu cảm nhận điều gì đó, đầu về hướng phát động tĩnh:

“Là kiếm khí của Chấp Kiếm.”

 

Cô bé cảm nhận rõ.

 

A Chiêu lập tức ngự kiếm bay lên, giữa trung.

Nơi phát động tĩnh là một tòa tháp cao, cô bé hỏi Tiểu Bạch đang vai:

“Nơi đó là ?”

 

“Là Vân Tinh lâu của Yêu tộc.”

Tiểu Bạch đáp.

 

Lời dứt, A Chiêu cảm nhận một luồng kiếm khí sắc bén từ đất tràn lên, dù cách nửa hoàng cung cũng vẫn cảm nhận rõ ràng.

 

“Vụt!”

Tòa Vân Tinh lâu chín tầng kiếm khí c.h.é.m đứt đôi.

Mắt A Chiêu và Tiểu Bạch đồng loạt mở to.

 

Ngay đó, từ mặt đất trào một luồng hắc khí, điên cuồng bỏ chạy. 

Không, chính xác là đang trốn thoát!

 

Luồng hắc khí như con rắn đen, nổi bật giữa bầu trời sáng rực.

 

A Chiêu nhận nó:

“Ma khí!”

 

Chấp Kiếm trưởng lão lập tức đuổi theo.

 

“Vút!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-316-diet-ma-tran.html.]

Trường kiếm lóe lên ánh sáng lạnh, c.h.é.m hắc khí thành hai nửa.

 

Tiếng thét chói tai vang lên.

Hắc khí hóa thành vô điểm đen, bay tán loạn bốn phía.

Tuy nhiên, kịp chạy xa, từ trung tâm Vân Tinh lâu, ở bốn hướng đông tây nam bắc, bốn luồng ánh sáng vàng rực bùng lên.

 

“Vù!”

 

Bốn luồng sáng từ mặt đất vọt lên, tạo thành một chiếc lồng sáng khổng lồ, bao trùm bộ những điểm đen đang bay tán loạn.

Đám điểm đen liều mạng lao về phía , nhưng chạm lồng sáng, chúng liền phát tiếng “xì xì” tan biến còn dấu vết.

 

Đông Phương Mặc và những khác ở bốn góc, duy trì các trận nhãn.

 

Tạ Nhất Cẩn khẽ với Nguyệt Tri Phù:

“Trận Diệt Ma do Nhất Thiền Tông và Thiên Cơ Môn hợp sức nghiên cứu quả nhiên lợi hại.”

 

Chỉ cần ma khí chạm trận pháp là lập tức biến mất.

Quá tuyệt vời!

 

Nguyệt Tri Phù gật đầu:

.”

 

Khi chiến đấu với Ma tộc ở Tây Châu đây, nhanh chóng phát hiện một vấn đề:

Ma khí vô cùng phiền phức. Dù c.h.ế.t, ma tộc vẫn thể bỏ nhục , hóa thành hắc khí mà chạy trốn.

 

Mặc dù như tu vi sẽ tổn hại nghiêm trọng, cần hàng trăm năm mới thể ngưng tụ thành hình nữa, nhưng điều đó khiến tu sĩ Nhân tộc tức đến nghiến răng. 

Kẻ gây họa c.h.ế.t, còn thể g.i.ế.c trong hàng thế kỷ tiếp theo.

 

Nhất Trần và Chư Hoài Phác nghiên cứu lâu, kết hợp Diệt Ma Kinh của Nhất Thiền Tông với trận pháp của Thiên Cơ Môn, tạo thành Diệt Ma Trận hiện nay.

 

“Nhất Trần quả hổ danh là Phật tử, đầu óc thật linh hoạt.”

Nhớ chuyện , Tạ Nhất Cẩn khỏi cảm thán.

 

Nguyệt Tri Phù khẽ gật đầu, định lên tiếng đồng ý thì  một tiếng quát vang lên:

“Các ngươi là ai?”

 

Cùng với tiếng quát là một luồng khí phá dữ dội.

 

Trường kiếm trong tay Nguyệt Tri Phù lập tức rời vỏ, chặn đòn công kích bằng móng vuốt sắc nhọn từ đối phương.

Sau đó, nàng đối diện với một đôi mắt phượng đỏ rực.

 

Tâm thần Nguyệt Tri Phù chấn động. Đối phương thấy dung mạo nàng, khẽ “ồ” một tiếng, giọng như móc câu:

“Hóa là hai tu sĩ Nhân tộc? Ai cho phép các ngươi tự tiện hành sự trong hoàng cung Yêu tộc?”

 

Nói , ả khẽ vận lực, Nguyệt Tri Phù chấn lui mấy bước.

Ngay khi đẩy lùi nàng, đối phương do dự xoay , năm ngón tay tạo thành thế móc tim, lao thẳng về phía Tạ Nhất Cẩn.

 

Thấy , kinh hãi kêu lớn:

“Chúng yêu hoàng bệ hạ cho phép hành sự ở đây !”

 

Khi thấy câu đó, ả kịp dừng bước, móng vuốt gần chạm n.g.ự.c , ả gắng gượng thu hồi yêu lực.

 

Tạ Nhất Cẩn dùng linh kiếm đỡ đòn.

 

“Bốp!”

Móng vuốt giáng mạnh lên linh kiếm, đẩy lùi mấy bước.

 

Diệt Ma Trận vàng rực khẽ rung, lập tức sụp mất một góc.

Khi còn vững, từ khóe mắt thấy Nguyệt Tri Phù lao đến.

 

Đối phương cau mày lùi , kéo giãn cách.

Nguyệt Tri Phù truy kích, nàng vị trí cũ của Tạ Nhất Cẩn, đưa linh lực để duy trì trận pháp.

 

“Vù vù~”

Góc khuyết của Diệt Ma Trận nhanh chóng khôi phục.

 

Bàn tay cầm kiếm của Tạ Nhất Cẩn run lên vì tê dại.

Hắn vị trí góc trận sụp, dù , vẫn một ít hắc khí lọt .

 

“Không , ma khí chạy thoát …”

Hắn lo lắng.

 

“Vút!”

Trên trung xuất hiện ba vết cào đỏ rực.

Vết cào c.h.é.m trúng đám hắc khí đang bỏ chạy, tiếng hét t.h.ả.m vang lên, biến mất dấu vết.

 

Tạ Nhất Cẩn và Nguyệt Tri Phù cùng thở phào nhẹ nhõm.

Cả hai về phía xuất hiện, một nữ tử trong cung trang đỏ thắm, mái tóc đen búi nửa đầu cài trâm ngọc hoa lệ, vài dải tua rua dài khẽ đung đưa theo từng cử động.

Nàng vô cùng xinh , làn da trắng mịn như ngọc.

 

Nàng hai , mỉm :

“Ma khí… thú vị đấy.”

 

Chỉ một ánh thôi, mặt hai đỏ bừng.

 

A Chiêu ngự kiếm bay về phía động tĩnh, Hoa Dạ Ánh vội đuổi theo:

“Tiểu sư thúc tổ, bên đó nguy hiểm lắm,  đừng qua đó!”

 

A Chiêu phẩy tay:

“Yên tâm, chỉ xa xa một chút thôi, đến gần .”

 

Tuy rõ kế hoạch của a tỷ và là gì, nhưng cô bé nhận đó là ma khí, đoán rằng họ chắc phát hiện tung tích của Ma tộc ma tu và đang truy bắt.

Cô bé sẽ liều lĩnh tiến , lỡ như hỏng kế hoạch của a tỷ thì .

A Chiêu dừng giữa trung, từ xa quan sát tình hình.

 

Ma khí trong Diệt Ma Trận dần yếu .

 

Thấy cô bé tiến thêm, Hoa Dạ Ánh yên tâm hơn, ngự kiếm bay lên:

“Tiểu sư thúc tổ, chúng cứ đây xem là …”

 

A Chiêu nghiêng đầu nàng, chìa tay , ném một tấm Dẫn Lôi Phù về phía Hoa Dạ Ánh.

 

Khoảng cách quá gần, nàng kịp né tránh, nhất thời sững sờ.

Tiểu sư thúc tổ đ.á.n.h nàng ?

 

“Bốp!”

Phù lướt qua má Hoa Dạ Ánh, bay phía và dán lên thứ gì đó.

Nàng đầu , từ khi nào, một khối ma khí đến gần nàng, hiện giờ đang phù dán chặt.

 

“Bạo!”

Tiếng quát trầm thấp của A Chiêu vang lên.

 

“ẦM!”

Tia lôi điện bạc trắng từ trời giáng xuống.

 

Ma khí trốn nhưng kịp, đ.á.n.h trúng ngay tức khắc, hóa thành tro bụi, còn mảnh vụn.

 

Hoa Dạ Ánh ở gần chỗ sét đánh, dựng lông tơ.

Uy lực của Dẫn Lôi phù do tiểu sư thúc tổ vẽ thật quá khủng khiếp!

Loading...