A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 297: Người cha hống hách
Cập nhật lúc: 2025-10-05 08:33:45
Lượt xem: 138
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Chiêu nữa rơi trầm mặc.
Ngay cả Lý Kinh Tuyết cũng lời nào.
Người tự xưng là Diệp Thanh Phong , Diệp Phong Dương đưa mắt đảo qua bốn phía, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc:
“Tại hạ nhớ rõ vẫn còn đang giao đấu với một con yêu thú trong một chỗ bí cảnh.
Con yêu thú yêu lực thực sự cường hãn, tại hạ địch , trọng thương…”
Nói đến đây, Diệp Phong Dương khựng , chợt nhận điều gì đó, vội cúi đầu bụng .
Hắn phát hiện chẳng những hề vết thương nào, ngay cả y phục cũng nguyên vẹn.
Diệp Phong Dương ngẩn .
Cái gì thế ?
Rõ ràng còn đang tìm bảo vật trong bí cảnh, thương nặng, bây giờ ngay cả một vết trầy cũng ?
Chẳng lẽ đây là mộng cảnh, hoặc là ảo cảnh?
Ánh mắt càng trở nên thâm trầm, A Chiêu và Lý Kinh Tuyết cũng mang vài phần suy tư.
Hắn thầm đoán nơi thể là một ảo cảnh.
Hai chừng chính là những ngã xuống ở bí cảnh thần bí .
Nghĩ , Diệp Phong Dương thu cảm xúc, chắp tay hành lễ với A Chiêu và Lý Kinh Tuyết:
“Dám hỏi đại danh của hai vị đạo hữu? Là tử của môn phái nào?”
Có lẽ hai họ còn chấp niệm nặng, thử xem thể giúp họ hóa giải, trợ họ “phi thăng thành tiên” .
Ta thật sự quá nhân từ !
Thiếu niên mười sáu tuổi Diệp Thanh Phong nghĩ thầm.
“…Ta tên Minh Chiêu.”
Gương mặt tròn trịa của A Chiêu lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Là tử Kiếm Tông.”
Lý Kinh Tuyết cũng cất lời:
“Kiếm Tông Lý Kinh Tuyết.”
Diệp Phong Dương kinh ngạc hai , lúc , mới chú ý đến lệnh bài tử Kiếm Tông đeo bên hông họ.
Ra là thế, chẳng trách thấy nơi quen mắt.
Đây chẳng hàn băng động sư phụ từng giam ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Phong Dương nhịn oán thầm.
Rõ ràng chỉ vì truy đuổi con yêu thú hại đời mà chạy một đường, cố ý phá hỏng tường thành Thiên Kiếm thành.
Ai mà ngờ bức tường thành chịu nổi hai kiếm của liền sập!
Vậy mà sư phụ nhất quyết nhốt hàn băng động hối .
Haizz, sư phụ thật là lão cổ hủ mà.
một lớn một nhỏ mặt, ánh mắt thoáng qua tia hiểu rõ:
Chắc là hai thấy cũng là tử Kiếm Tông nên mới hiện .
Hắn trầm ngâm hỏi:
“Hai vị cùng điều gì?”
Nhất định là chuyện mới chịu hiện , chắc chắn thế.
A Chiêu bất ngờ a cha :
“Người chuyện với ?”
Lưng Diệp Phong Dương thẳng tắp như tùng:
“Đại khái đoán .”
“Bất luận gì, cũng thể tiếp nhận?”
A Chiêu hỏi.
Diệp Phong Dương:
“Tất nhiên.”
Hắn nghĩ:
Hai tám phần vì cam lòng nên mới sinh chấp niệm.
Cùng môn đồng đạo, nếu thật là khác giết, thể báo thù giúp.
Nếu còn tâm nguyện xong, cũng thể giúp thành.
A Chiêu sang a nương, dò hỏi:
“Có nên cho a cha ?”
Lý Kinh Tuyết xoa đầu cô bé:
“Nói .”
“Hiện giờ là năm Hỗn Độn 18.161.”
A Chiêu cất lời.
Diệp Phong Dương: Hả?
Năm Hỗn Độn 18.161?
Không đúng, rõ ràng bây giờ là năm Hỗn Độn 17.173 mà…
“Người là a cha của , nàng là a nương của , còn là nhi nữ của .”
A Chiêu dứt khoát tiếp.
Diệp Phong Dương: …
Hắn ngơ ngác tiểu cô nương nho nhỏ mặt, chỉ cô bé:
“Ngươi là nhi nữ của ?”
Rồi chỉ chính :
“Ta là a cha của ngươi?”
A Chiêu gật đầu:
“ .”
Diệp Phong Dương chỉ sang Lý Kinh Tuyết:
“Nàng là đạo lữ của ?”
A Chiêu lắc đầu:
“Không .”
Nói xong, tiểu nha đầu nhíu mày:
Sao đoạn đối thoại thật quen thuộc nhỉ…
Diệp Phong Dương cũng cảm giác quen thuộc: …
Hắn trầm ngâm một lúc, hỏi:
“Ngươi tên Minh Chiêu?”
A Chiêu gật đầu:
“.”
Diệp Phong Dương bật :
“Tiểu cô nương, đừng gạt .
A nương ngươi gọi là Lý Kinh Tuyết, tên Diệp Thanh Phong, ngươi tên Minh Chiêu.
Ngươi chẳng theo họ a nương ngươi, cũng chẳng theo họ , ngươi đừng lừa .”
A Chiêu rốt cuộc cũng hiểu cảm giác quen thuộc từ mà .
Cô bé thở dài a cha:
“A cha, đầu óc thật sự vấn đề .”
Diệp Phong Dương: ???
Tiểu nha đầu lặp lời từng ở cực Bắc:
“Nhà bảy , năm cái họ.”
“???”
“A tỷ họ Tô, a họ Đông Phương, Tiểu Bạch Tiểu Hôi thì theo họ Minh.”
Đây là điều cô bé nghĩ khi trả lời a cha mất trí ở cực Bắc.
Lúc đó cảm thấy Tiểu Bạch và Tiểu Hôi họ, , nên cô bé liền quyết định cho chúng theo họ .
Bên cạnh, Tiểu Bạch cực kỳ bất mãn:
“Tại theo họ ngươi?”
“Bởi vì ngươi là thần thú khế ước của mà.”
A Chiêu cúi đầu nó.
“Ngươi họ Minh thì họ Lý, họ Diệp, họ Đông Phương, họ Tô cũng .”
“….”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-297-nguoi-cha-hong-hach.html.]
Tiểu Bạch câm lặng một lúc, tranh nữa:
“Thôi thì họ Minh .”
A Chiêu cong mắt, ngẩng đầu Diệp Phong Dương, phát hiện đang ngây , vẻ mặt phong phú đến mức lạ thường.
Cô bé hiếu kỳ, thật sự là đầu tiên thấy a cha biểu cảm đa dạng như .
Lúc , Diệp Phong Dương tự nhận mười sáu tuổi, tên là Diệp Thanh Phong, trong lòng cực kỳ chấn động.
Một nhà bảy ? Ta chỉ một đứa con? Mà tận ba đứa? Ta mới mười sáu tuổi thôi mà!
“A cha, đừng nghĩ nhiều.
Người chỉ mất ký ức của gần ngàn năm, đừng sợ.”
A Chiêu an ủi.
Diệp Phong Dương: …
Nghe , A Chiêu nhớ gì đó, hỏi Tiểu Bạch:
“Chẳng ngươi sẽ xảy vấn đề ?
Vậy mà a cha mất hết ký ức cả ngàn năm .”
“Sao thế nào.”
Tiểu Bạch :
“Theo lý thì nên, trừ phi…”
A Chiêu lập tức gặng hỏi:
“Trừ phi cái gì?”
Tiểu Bạch liếc Diệp Phong Dương đang luống cuống:
“Trừ phi ký ức ngàn năm của liên quan đến tâm ma, nên mới tự phong ấn .”
A Chiêu bĩu môi:
“Ngay cả ký ức về , về a nương, a , a tỷ cũng liên quan đến tâm ma ?”
Tiểu Bạch cào cào lớp băng đất, móng vuốt cọ qua mặt băng cứng, phát tiếng chói tai:
“Ai mà .”
A Chiêu chằm chằm nó:
“Ta thấy ngươi .”
Tiểu Bạch mặt :
“Ta .”
“Tiểu Bạch.”
“Bổn tọa .”
A Chiêu: …
Chắc chắn là nó .
“Cái đó…”
Diệp Phong Dương rụt rè mở miệng:
“Các ngươi thật sự lừa chứ?”
A Chiêu vẫn đang đấu khẩu với Tiểu Bạch, chẳng thấy.
Lý Kinh Tuyết thấy dáng vẻ của tiểu nha đầu, trong mắt lóe lên chút sủng nịch pha lẫn bất đắc dĩ, dịu dàng :
“Không lừa ngươi. Lừa ngươi thì lợi gì chứ?”
“Ai lừa lợi, là tiểu tử của tông chủ Kiếm Tông đấy.”
Thiếu niên mười sáu tuổi Diệp Thanh Phong chút kiêu ngạo, phục mà .
Không ngờ sẽ câu như , Lý Kinh Tuyết thoáng sững sờ.
Diệp đạo hữu lúc , quả thật giống một kiếm tu.
A Chiêu thấy lời a cha, hừ một tiếng, hai tay chống nạnh, cằm ngẩng:
“Tiểu tử của tông chủ thì gì ghê gớm, còn là tiểu sư thúc của tông chủ kìa.”
Diệp Phong Dương: …
Hắn phản ứng nhanh:
“Vậy hiện giờ là sư thúc tổ của Kiếm Tông ?”
A Chiêu: …
“Ta mất ký ức hơn ngàn năm, sư phụ phi thăng thành tiên là chuyện bình thường.
Vậy còn sư thì ? Đệ tử của sư thì ?”
Sao bỗng chốc thành sư thúc tổ của tông chủ?
A Chiêu a cha liên tục hỏi, gãi đầu:
“Mấy chuyện chúng rõ, để Lục sư với thì hơn.”
A Chiêu dắt Diệp Phong Dương đến lối của Tĩnh Tâm Đàm, từ xa thấy Lục Tri Nhai ngay tại chỗ, lưng về phía đàm, uống rượu.
A Chiêu cất tiếng gọi:
“Lục sư .”
Nghe thấy giọng tiểu sư , Lục Tri Nhai vội bỏ bầu rượu, lau vệt rượu nơi khóe miệng, đầu .
Trước tiên thấy tiểu sư đáng yêu, thấy vị sư thúc biểu cảm sinh động.
Trong lòng ông chợt căng thẳng:
Chẳng lẽ thất bại ?
“Sư tổ.”
Lý Kinh Tuyết hành lễ với Lục Tri Nhai.
Lục Tri Nhai dám tùy tiện mở trận pháp Tĩnh Tâm Đàm, vội hỏi:
“Thế nào ?”
Lý Kinh Tuyết thở dài:
“Thành công , nhưng dường như chút vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
Lý Kinh Tuyết đáp:
“Diệp đạo hữu năm nay mười sáu tuổi, tên là Diệp Thanh Phong, Diệp Phong Dương.”
Lục Tri Nhai kinh hãi:
“Cái gì?”
Ông lập tức hỏi Diệp Phong Dương:
“Tiểu sư thúc, còn nhớ chứ?”
Diệp Phong Dương kỹ ông, mơ hồ thấy quen mắt, trong lòng dần suy đoán:
“Ngươi là đại tử của đại sư ? Lục Tri Nhai?”
“ .”
Thấy Diệp Phong Dương vẫn nhớ , Lục Tri Nhai thở phào.
Ánh mắt Diệp Phong Dương trở nên phức tạp.
Lục Tri Nhai nhận biến hóa trong mắt , liền hỏi:
“Tiểu sư thúc, vấn đề gì ?”
Diệp Phong Dương:
“Ngươi già nhiều .”
Trong ký ức của , Lục Tri Nhai chỉ nhỏ hơn vài tuổi, thế mà nay thành ông lão tóc bạc râu bạc.
Hơn nữa…
Ánh mắt đảo qua giữa Lục Tri Nhai, Lý Kinh Tuyết và A Chiêu.
Bậc bề vẻ loạn .
“Ngàn năm qua, già là điều tất nhiên.”
Lục Tri Nhai gượng.
Diệp Phong Dương vẫn thể chấp nhận sự thật đến ngàn năm .
Hắn hỏi Lục Tri Nhai mấy điều, đối phương đều lượt giải đáp.
Sau đó, Diệp Phong Dương đến Kiếm Tông dạo một vòng.
Lục Tri Nhai do dự, dùng ánh mắt hỏi ý Lý Kinh Tuyết và A Chiêu.
A Chiêu sang Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch :
“Tâm ma của trừ, khắp nơi cũng .”
Nghe , Lục Tri Nhai mới yên tâm, giải trừ trận pháp Tĩnh Tâm Đàm, để ba một thú bên trong , dẫn họ băng qua Tru Tiên Kiếm Trận.