Không  là vì quá căng thẳng,  do   sữa bột  pha loãng, mà hình như   bất dung nạp đường lactose.
 
Thi  nửa chừng, bụng  bắt đầu sôi òng ọc, cơn đau quặn kéo đến  phiền, khiến   nắm chặt vạt áo, hít sâu, tự trấn an bản    lo lắng,   phân tâm.
 
Những chữ vốn quen thuộc  đề thi bỗng biến thành những con quái vật giương nanh múa vuốt, như  nuốt chửng   trong.
 
 cắn răng  bài cho xong.
 
Dì út hỏi  thi thế nào,  gượng gạo : “Ổn cả.”
 
Sau kỳ thi đầu tiên,   định  tâm lý, giữ vững trạng thái  nhất để  thành trọn vẹn các môn .
 
Trong lòng  thầm tính toán điểm , thi  một trường đại học hạng nhất cũng vẫn trong tầm tay.
 
Ngày thi kết thúc, dì út  chờ  ở cổng.
 
Khi   ,  thấy dì đang  cùng  của Trần Hướng Viễn — hai con    khác ,  mà dường như  chuyện  hợp.
 
Thấy  , dì vẫy tay với  từ xa.
 
Lúc    18 tuổi, nhưng  chẳng giống Từ Lệ  Hứa Quốc Lập bao nhiêu.
 
 giống bà ngoại, gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị,   nét giống dì út — khuôn mặt trái xoan thanh tú, dáng  mảnh mai.
 
 nở một nụ , cảm thấy áp lực vô hình đè nặng  vai suốt bao năm cuối cùng cũng  giải tỏa.
 
Kết quả thi công bố,  đỗ  một trường 211 trong tỉnh.
 
Còn Trần Hướng Viễn thì  một trường 985 ở tỉnh bên.
 
Cậu kinh ngạc  việc  thi kém hơn mong đợi, nhưng  chỉ ,  rằng    hài lòng, và dặn  đừng kể với dì út cùng bà ngoại.
 
(9)
 
Lên đại học ,  vẫn bận rộn.
 
Bận   thêm khắp nơi, bận giám sát dì út  khám sức khỏe định kỳ, còn  mua cho bà ngoại những thực phẩm chất lượng , nhưng  dám  rõ nguyên do.
 
À đúng ,  còn  tranh thủ thời gian yêu đương nữa.
 
Trần Hướng Viễn cuối cùng cũng trở thành bạn trai .
 
Mẹ  vẫn dịu dàng như , nắm tay  mà :   từ lâu  thích  .
 
Bà còn , bà   những năm qua   dễ dàng, hy vọng từ nay về  cuộc đời  sẽ thuận buồm xuôi gió.
 
Thì  là , quả nhiên chỉ  một gia đình lành mạnh,  , mới  thể nuôi dưỡng  một đứa trẻ như thế.
 
Ba     chủ động tìm đến.
 
Nghe tin  đỗ đại học, họ tranh   nhận  về.
 
  thiên vị ai, chỉ   khi   sẽ đều đặn gửi tiền phụng dưỡng.
 
Số tiền  vay của cha, cũng  trả hết bằng tiền   thêm từ lâu.
 
Mẹ  thậm chí còn xúi giục  chia tay.
 
Chồng bà  một đối tác  quan trọng, con trai của đối tác đó hơn  tám tuổi, cao bằng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/800-te-cai-gia-cua-hanh-phuc/9-end.html.]
Nhất Phiến Băng Tâm
 
Theo lời ,  sẽ  cần  đau đầu tìm việc như những sinh viên khác, chỉ cần gả qua đó  bà chủ,  gì mà  .
 
Cô con gái nhỏ của bà giờ cũng  học cấp hai,   giống   trong những bức ảnh trẻ tuổi ở album của bà ngoại.
 
Con bé chẳng mấy khi để ý đến , đối xử với  chẳng khác gì  dưng.
 
 trợn mắt: “Nếu  như thế thì  gả con gái út của  cho   , hoặc  tự gả cho   cũng . Dù   phu nhân nhà giàu mới là mục tiêu cả đời của , chứ   của con.”
 
Mẹ tức điên, mắng    lương tâm giống y hệt cha ,    bà ngoại và dì út nuôi dạy lệch lạc, trong mắt  sớm chẳng còn   .
 
: “Vâng  , giờ  mới  .”
 
Sau khi  nghiệp,    ở một công ty khá .
 
Trần Hướng Viễn cũng khởi nghiệp thành công.
 
Năm 25 tuổi, chúng  kết hôn.
 
Dì út và bà ngoại  ở vị trí chủ hôn, dì   ngừng, còn  gương mặt đầy nếp nhăn chằng chịt của bà ngoại cũng hiếm hoi lộ  một nụ .
 
 mua cho dì út và bà ngoại một căn nhà trong thành phố, trong ánh mắt  ghen tỵ  ngưỡng mộ của  trong làng, long trọng rước họ về ở cùng.
 
Năm thứ ba  khi kết hôn,  mang thai.
 
Biết    tự tin nuôi dạy một đứa trẻ, Trần Hướng Viễn  bao giờ thúc ép,   cũng  từng gây áp lực gì cho .
 
Thế là đứa bé cứ lặng lẽ đến.
 
Sau khi suy nghĩ kỹ càng,  quyết định giữ  con, đem tin vui  với gia đình.
 
Dì út cả đời  thể sinh nở, nay vui mừng như thể sắp  cháu ngoại thật sự.
 
Còn    đến tìm ,   bà   ly hôn, ngay cả đứa con gái nhỏ yêu quý cũng  cần quản nữa.
 
Bà , cả đời theo đuổi hạnh phúc, cuối cùng mới nhận  bà  sai  —  mới chính là hạnh phúc của bà.
 
 chỉ chuyển cho bà 800 tệ,  rằng mỗi tháng  sẽ đưa cho bà một ít tiền, để giữ  chút tình  con cuối cùng.
 
Trong những năm tháng khó khăn,  sống nhờ nhà  khác, 800 tệ từng là lý do duy nhất giúp  tự an ủi bản , để  cảm thấy   chỗ dựa mà ở  bên bà ngoại.
 
Thế nhưng bà chẳng  một lời, cứ thế lấy   tiền .
 
Giờ đây, mỗi tháng  gửi trả bà 800, là lời cảnh báo rằng  sẽ  quên sự lạnh nhạt và khó xử mà bà từng dành cho , cũng là cách để   thành nghĩa vụ phụng dưỡng .
 
Về đến nhà, dì út  uống xong thang thuốc bổ mà  Trần Hướng Viễn nhờ  gửi đến.
 
Bà ngoại vẫn đang cùng   nhảy quảng trường.
 
Một bà lão sắp bảy mươi,  mà còn mạnh mẽ hơn cả .
 
Thấy  trở về, cả nhà liền tất bật chuẩn  bữa tối.
 
Con gái chạy đến ôm lấy eo , nũng nịu  nũng.
 
 cúi , bế con lên   về phía bàn ăn.
 
Giờ đây,    hạnh phúc của riêng .
 
(End)