----
“Cô dự định lấy bao nhiêu?”
Nghe Vương Mai " thấp", chủ nhiệm xốc tinh thần, tuy ông nên ở đây đối phương lời mê sảng, nhưng lỡ như thật thì !
"Số lượng túi đóng gói đương nhiên là căn cứ sản lượng chúng sản xuất để định , sản phẩm của chúng phân loại chủng loại một ngày thể sản xuất 1000 cái, lượng túi đóng gói cần thiết ông hãy tự tính."
Chủ nhiệm sợ ngây : "Cô... đang lừa chứ?”
"Thị trấn nhà máy thì ông cứ ngóng sẽ ư? cần gì lấy loại chuyện đùa?"
Chủ nhiệm dám hoài nghi Vương Mai nữa, ông là một thông minh, lúc liền đổi thái độ.
"Là mắt thấy Thái Sơn, chúng đến văn phòng xuống chuyện.”
Đi tới cửa phòng việc, chủ nhiệm để Vương Mai còn thì gọi nhân viên văn phòng lớn tiếng bảo bưng cho Vương Mai.
Chủ nhiệm thấy Vương Mai về phía bèn thấp giọng :
"Cậu mau hỏi quen trong thị trấn, hỏi rõ ràng bên thật sự mở một nhà máy .”
Tuy rằng hiện tại chủ nhiệm lựa chọn tin tưởng nhưng ông bò đến vị trí việc đặc biệt cẩn thận, nhất định tin tức rõ ràng mới .
Vương Mai ghế, hai thì thầm thì nhíu mày, quan tâm. Hỏi rõ ràng cũng , đỡ cho cô hoài nghi.
Sau khi chủ nhiệm dặn dò, vẻ mặt tươi cùng Vương Mai thương lượng chuyện ăn.
Chỉ một lát, nhân viên văn phòng bưng nước lên, gật đầu với chủ nhiệm. Nụ khóe miệng chủ nhiệm lúc phóng đại, kích động về phía Vương Mai.
Vương Mai uống vài ngụm nước nhuận cổ họng, hết sức ung dung : "Nếu hỏi rõ ràng, bây giờ tham quan phân xưởng thành vấn đề chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-177.html.]
Chủ nhiệm bắt đầu hối hận vì thái độ lãnh đạm , nhất định để ấn tượng cho đối phương, ông l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc :
"Không thành vấn đề, đương nhiên thành vấn đề! Giám đốc Vương là mắt chó tầm hạn hẹp, cô nhu cầu và yêu cầu gì cứ việc với , nhất định sẽ thỏa mãn.”
“Đây là ai ? Sao chủ nhiệm dẫn theo một cô gái xinh tới đây?”
Một công nhân trong phân xưởng nhịn lên tiếng, lời của dứt thì lập tức thấy chủ nhiệm dám thở mạnh với phụ nữ, đối phương sai gì nấy bèn kinh ngạc há to miệng.
Những khác cũng nhao nhao thầm ở trong lòng, phụ nữ lai lịch gì mà thể khiến chủ nhiệm hạ lấy lòng thế.
Vương Mai để ý ánh mắt của khác, cô quanh bốn phía một chút tự chọn lựa túi đóng gói.
Sau khi yêu cầu của với chủ nhiệm thì sự tình gần như xong xuôi.
Chủ nhiệm mang đến cho cô một cái ghế, ân cần bảo Vương Mai xuống, "Giám đốc Vương, bây giờ cô ở đây, lập tức bảo công nhân một mẫu cho cô .”
Vương Mai gật gật đầu, mỉm : "Làm phiền chủ nhiệm .”
Chủ nhiệm đối xử thì kinh hãi vội vàng phiền, ông xoay tự giám sát một hàng mẫu, hàng mẫu đối phương hài lòng mới .
Đến một chuyến cũng dễ dàng, Vương Mai cần thấy hàng mẫu cụ thể mới thể yên lòng để cho nhà máy đóng gói tiến hành sản xuất.
Khi cô đồng hồ đeo tay thứ ba, giám đốc rốt cục cũng cầm mẫu chạy tới. Vương Mai cẩn thận quan sát hài lòng gật gật đầu, quả thật bao bì in nhãn hiệu hiệu quả tệ.
Vương Mai lấy dây buộc tóc từ trong túi bỏ bên trong, nhất thời dây buộc tóc trở nên cao cấp hơn ít.
"Chủ nhiệm, hàng mẫu thể cho mang ?".
Vương Mai cầm hàng mẫu với chủ nhiệm.
Thấy đối phương đồng ý, Vương Mai :