----
Mùi thơm xông mũi, Vương Mai cũng khỏi thèm ăn, lúc đồng chí công an tới, Vương Mai chỉ ăn lưng lửng bụng. Đáng tiếc hộp cơm của cô để quên xe lửa .
Thẩm Lan Đình dùng thìa múc canh sườn, thấy thể Mai Tử gầy yếu cần bồi bổ thật . Vương Mai cứ như mở to mắt đem bộ xương sườn cho , bất đắc dĩ kêu dừng, bảo múc cho chính .
Thẩm Lan Đình đồng ý : "Mai Tử, bây giờ em gầy quá, ăn một chút mới .”
Vương Mai khỏi bĩu môi: "Anh chỉ mong em béo lên thôi!”
Có một loại gầy là khác cảm thấy bạn gầy, Vương Mai mất nhiều sức quấn lấy Thẩm Lan Đình mới khiến đối phương từ bỏ ý nghĩ .
Tay nghề của đầu bếp , sườn hầm nhừ, nhẹ nhàng cắn một miếng xương liền tróc , nước canh càng nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng.
“Chuyện vải mất thế nào, em còn thể ứng phó , cần giúp ?"
Thẩm Lan Đình nhẹ giọng mở miệng.
“Không cần, Hứa Nhất Ngưng suy nghĩ đơn giản, tự em thể ứng phó."
Tuy rằng nhiều nhưng Vương Mai cảm thấy kiếp thật đúng là ngu xuẩn mới thể đối phương ép đến sụp đổ.
Điện thoại của Thẩm Lan Đình đột nhiên vang lên, lấy nó từ trong túi, với giọng thản nhiên:
"Tiểu Lý, chuyện gì thế?"
“Chủ nhiệm, bây giờ đang ở ? Xưởng trưởng bảo mau tới đây, trong xưởng một đơn đặt hàng lớn, đối phương khăng khăng bắt về nguyên lý thiết kế.”
Thẩm Lan Đình nhíu mày, vốn hôm nay ở bên Mai Tử cơ mà.
Vương Mai ngẩng đầu: "Anh mau , thời gian chúng ở bên còn dài lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-170.html.]
Thẩm Lan Đình gật đầu, lấy từ trong túi một tờ giấy đưa cho Vương Mai.
"Đây là phương thức liên lạc của đó, đánh tiếng giúp em . Trình độ hội họa của tệ, lúc du học ở nước ngoài cũng từng kinh nghiệm vẽ nhãn hiệu."
“Cảm ơn Lan Đình.”
Nghe như thế, trong lòng Vương Mai vui vẻ, đưa tay thu tờ giấy mà Thẩm Lan Đình đưa tới.
Cô trải qua kiếp nên tầm xa trông rộng, nhà máy lớn mạnh thì tất nhiên thể thiếu nhãn hiệu của nhà máy.
Vương Mai vốn tự lực tự cường một cái, nhưng cô vẽ nhiều như vẫn hài lòng, đây chính là mặt tiền của nhà máy , cho nên lúc chuyện với Thẩm Lan Đình cô nhắc tới một câu.
Không ngờ Thẩm Lan Đình âm thầm liên lạc với khác, trong lòng Vương Mai quả thực kích động.
Cô âm thầm nhớ kỹ sở thích của mà Thẩm Lan Đình nhắc tới, chuẩn lát nữa thăm hỏi một chuyến.
Thẩm Lan Đình suy tư, chút yên lòng, "Hay là em chờ xong việc cùng , đắn, sợ sẽ dọa em.”
“Không , khi em bận xong sẽ tìm nọ, hiện tại trong đầu em một đống ý tưởng về nhãn hiệu. Anh đừng bận tâm đến em, em thể tự giải quyết."
Vương Mai hiệu cho yên tâm, cô dễ dàng dọa như .
Trước khi Thẩm Lan Đình , Vương Mai suy nghĩ : "Lan Đình, dây thép sắp dùng hết , khi trở về hãy bảo trong nhà máy vận chuyển tới đây một nhóm nhé.”
Thẩm Lan Đình chút kinh ngạc, dây thép là do tự qua theo dõi việc chất hàng nên tất nhiên bao nhiêu, nhiều dây thép như mà sắp dùng hết, xem gần đây lượng công việc trong xưởng của Mai Tử quả nhỏ.
Lúc chia tay, hai lưu luyến rời lôi kéo đối phương buông tay. Chỉ là trong xưởng ồn ào, Vương Mai xưởng trưởng là nhân vật trọng điểm chú ý, cái chăm chú của công nhân lui tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, vùi ở n.g.ự.c đàn ông.
Sau khi đàn ông rời , Vương Mai vỗ khuôn mặt nóng lên. Nhớ tới nãy lúc thẳng lên khỏi n.g.ự.c đàn ông, môi vô tình chạm yết hầu , đối phương phát tiếng rên rỉ, trong lòng cách nào bình tĩnh .