----
Vốn tưởng rằng Vương Mai ly hôn thì cuộc sống sẽ càng ngày càng thảm, ngờ hiện tại tinh thần sảng khoái, ăn mặc xinh . Cô khẽ cắn môi, nhớ tới trang phục hôm nay của Vương Mai, khỏi thầm mắng đối phương là hồ ly tinh.
Cô cửa hàng bách hóa, ánh mắt soi mói quần áo may sẵn bày ở bên trong, cuối cùng dừng một trong những chiếc áo liền váy màu đỏ, :
"Đồng chí giúp lấy chiếc áo váy màu đỏ .”
Nhân viên bán hàng lấy xuống đưa cho Hứa Nhất Ngưng, thấy bộ dạng cô trông vô hại liền lắm miệng :
"Đồng chí, cô bụng mang chửa, sợ là mặc .”
Hứa Nhất Ngưng nhíu mày, cô cầm áo liền váy trái yêu thích buông tay, "Bao nhiêu tiền, lấy.”
“Hai mươi tệ.”
Khi nhân viên bán hàng báo con , mắt Hứa Nhất Ngưng trợn to.
Tiền lương một tháng của Trần Phong đến bốn mươi, một cái áo liền váy thể bằng một nửa tiền lương. Nhớ tới đồ đám phụ nữ trong viện gia quyến và Vương Mai mặc , mặt Hứa Nhất Ngưng liền vặn vẹo.
“Nếu như đồng chí đủ tiền thì đưa quần áo để cho treo lên .”
Nhân viên bán hàng thấy cô chậm chạp quyết định mua nên lấy quần áo , đây là hàng bên ngoài, cô sợ đối phương sờ hỏng.
Hứa Nhất Ngưng đẩy mạnh về phía , thẹn quá hóa giận trừng mắt lên với nhân viên bán hàng.
“Cô xem thường ?
tiền, chồng là công nhân nhà máy thép. Hôm nay mang đủ tiền, nhất định sẽ mua, cô giữ cho , lập tức về nhà lấy tiền.”
Hứa Nhất Ngưng cảm thấy nhân viên bán hàng đang cố ý châm chọc, dựa mà Vương Mai mặc áo liền váy còn cô mặc nổi.
Nhân viên bán hàng ánh mắt Hứa Nhất Ngưng cho hoảng sợ, vốn thấy đối phương vô hại, nhu nhược, ngờ chỉ một câu thuận miệng của khiến đối phương nổi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-105.html.]
Cô vỗ ngực, định giải thích với Hứa Nhất Ngưng thì đồng nghiệp bên cạnh lắc đầu với nhân viên bán hàng.
Hứa Nhất Ngưng quên mất lời dặn dò khi của Trần Phong, về đến nhà trực tiếp cầm hết tiền từ trong phong bì để tiền.
Cô cầm tiền mua áo liền váy từ cửa hàng bách hóa đường phố với một nụ nhẹ.
Trên đường trở về, Hứa Nhất Ngưng thấy chủ nhiệm Thẩm, đối phương đang mua sổ và bút cho Tiểu Bảo.
Cô nhịn bĩu môi khinh thường nghĩ, một tên ngốc còn thể mong nó chữ?
Nhớ tới chuyện của Thẩm Lan Đình và Vương Mai, Hứa Nhất Ngưng đột nhiên một ý nghĩ, nếu chủ nhiệm Thẩm Vương Mai quyến rũ Thẩm Lan Đình thì sẽ xảy chuyện gì nhỉ?
Đối phương là một mạnh mẽ vang dội, cho dù Vương Mai cứu Tiểu Bảo cũng sẽ nể mặt.
Trên mặt Hứa Nhất Ngưng tràn đầy nụ hiền lành, lên phía .
"Thật trùng hợp, chủ nhiệm Thẩm.”
Tiểu Bảo sợ lạ, khi thấy khuôn mặt ngoài nhưng trong của Hứa Nhất Ngưng thì đột nhiên kinh hãi trốn ở phía chủ nhiệm Thẩm, hốc mắt đỏ lên .
Đáy mắt Hứa Nhất Ngưng tỏ vẻ chán ghét, đứa nhỏ mấy tuổi còn như trẻ sơ sinh, thấy liền , quả nhiên là một đứa ngốc.
Cô vẻ lo lắng, khỏi lắm miệng:
"Chủ nhiệm, , đuổi đứa con nuôi đưa đến lúc , theo thì về Tiểu Bảo cũng thể chăm sóc hai khi về già, hai đây?"
Chủ nhiệm Thẩm buông văn phòng phẩm trong tay xuống, vội vàng an ủi Tiểu Bảo, bé mới ngừng , trong tay nắm chặt ống tay áo chủ nhiệm Thẩm.
"Cô im miệng cho !"
Chủ nhiệm Thẩm khách sáo bật đối phương, vốn dĩ bà sắp quên chuyện , giờ Hứa Nhất Ngưng nhắc tới thì kiềm chế lửa giận trong lòng.