70 TUỔI KHỞI NGHIỆP, TÔI KHÔNG CÒN LÀ NGƯỜI MẸ ĐÁNG XẤU HỔ - 6

Cập nhật lúc: 2025-11-24 14:41:45
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhiều nhân viên và nhà thiết kế dừng lâu ở đó.

 

Tô Thư thì thầm bên , giám đốc thương hiệu riêng rằng – bộ sưu tập là phần họ kỳ vọng nhất trong triển lãm.

 

những tác phẩm của một chỗ trong thế giới thời trang, cảm xúc dâng trào.

 

Không là vui sướng tột độ, mà là bình thản như bụi trút xuống đất, là sự khẳng định: “nó vốn nên như ”.

 

Mọi thứ sẵn sàng – chỉ chờ ngày mai khai mạc.

 

Tối hôm đó, về đến Phương Hoa Viện, giữa phòng khách quanh căn nhà.

 

Nơi đây đầy dấu vết Kiến Quốc trưởng thành, cũng chất chứa khí lạnh lẽo giữa hai con suốt thời gian qua.

 

bước tới điện thoại, do dự bấm quen thuộc.

 

Điện thoại đổ chuông lâu, ngay khi tưởng sẽ ai bắt máy – thì đầu dây bên vang lên.

 

“Mẹ.” – giọng Kiến Quốc lộ cảm xúc.

 

“Kiến Quốc, mai là khai mạc triển lãm ‘Tô · Thượng’. Tác phẩm của sẽ trưng bày ở đó. Địa điểm, thời gian – Tô Thư sẽ gửi cho con.”

 

Đầu dây bên im lặng.

 

“Mẹ thể con vẫn đồng tình, vẫn còn lo lắng. Mẹ bắt con hiểu hết lựa chọn của .”

 

hy vọng… hy vọng con sẽ đến xem.”

 

“Đến xem suốt nửa đời , ngoài là ‘cô Lâm dạy học’, là ‘ Kiến Quốc’, còn lặng lẽ cất giấu điều gì.”

 

“Đến xem những thứ con gọi là ‘dở ’, rốt cuộc là gì.”

 

một , tim đập như trống.

 

Đầu dây bên im lặng đến nghẹt thở.

 

Lâu đến mức tưởng nó gác máy.

 

Rồi thấy tiếng thở khẽ – gần như thể thấy.

 

“…Con .”

 

Không đồng ý, cũng từ chối.

 

ba chữ – với lúc đó, là đủ.

 

tắt máy, bước đến bên cửa sổ.

 

Trời đêm quang đãng, lác đác vài vì .

 

Ngày mai sẽ chỉ là một buổi khai mạc.

 

Mà là sân khấu cuối cùng, chiến trường cuối cùng – tự tay dệt nên bằng cả cuộc đời, bằng những tháng ngày qua, bằng cây kim, cuộn chỉ và chiếc kéo.

 

khán giả mong mỏi nhất – lẽ, cuối cùng cũng sẽ đến.

 

Sáng ngày triển lãm khai mạc, cửa hàng ý niệm “Tô · Thượng” trải t.h.ả.m xám đậm, truyền thông và khách mời nườm nượp.

 

mặc chiếc áo gile hình học từ váy cũ màu xanh đậm, phối với áo len đen, tóc bạc búi gọn, bên khu trưng bày với lòng bình yên.

 

Tô Thư và A Bân một trái một như hai bảo vệ .

 

Bộ sưu tập “Giữa Kinh và Vĩ” trưng bày ở khu bán mở thông thoáng.

 

Ánh đèn nhẹ nhàng chiếu lên từng món đồ đậm tính câu chuyện, trao cho chúng một hồi sinh thứ hai.

 

Khách mời dừng bảng thuyết minh, tìm hiểu “tiền kiếp” và “hiện tại” của từng tác phẩm.

 

bàn về kiểu dáng áo khoác, mỉm khi chiếc túi đeo, nhiều nhất dừng “Khởi nguồn”, lặng lẽ chiếc yếm cũ ố vàng cùng những nét mực lan tỏa – trong mắt là cảm xúc mềm mại, đồng cảm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-tuoi-khoi-nghiep-toi-khong-con-la-nguoi-me-dang-xau-ho/6.html.]

Truyền thông hướng máy , micro về phía .

 

Câu hỏi còn chỉ xoay quanh “bà tóc bạc” “hiện tượng mạng”, mà tập trung lý tưởng sáng tạo, thời trang bền vững, và giá trị hiện thực hóa bản ở phụ nữ.

 

cố gắng trả lời thật rõ ràng – về ký ức từng tấm vải, về ý nghĩa tháo ghép , về việc cái là sự thành thật với bản liên quan đến tuổi tác.

 

Khi đang trả lời phỏng vấn, khóe mắt liếc thấy hai bóng quen thuộc ở lối .

 

Là Kiến Quốc và vợ nó.

 

Tim khựng .

 

Nó đến .

 

Thật sự đến.

 

Nó mặc chiếc áo khoác thường ngày, mặt căng thẳng bên rìa đám đông, vẻ lạc lõng.

 

Vợ nó khẽ khoác tay, thì thầm điều gì đó.

 

bước tới, chỉ từ xa.

 

Ánh mắt nó lướt qua bộ gian triển lãm, cuối cùng dừng ở khu của .

 

Nó ngập ngừng, vợ nhẹ nhàng kéo .

 

chậm rãi, dừng từng tác phẩm.

 

Trước áo sơ mi lụa, nó lâu, ngón tay vô thức co .

 

Trước chiếc gile hình học, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên.

 

Cuối cùng dừng “Khởi nguồn”.

 

yên bất động, như tượng đá đông cứng.

 

Ánh đèn chiếu lên lưng nó khom xuống, cũng rọi lên chiếc yếm sơ sinh mang dấu ấn đầu tiên của nó.

 

rõ vẻ mặt, chỉ thấy bàn tay buông bên nó nắm thả .

 

Thời gian như ngưng đọng.

 

Âm thanh xung quanh mờ nhạt như nền nhiễu.

 

Cuối cùng, nó – ánh mắt vượt qua đám đông, chính xác thẳng về phía .

 

Chúng chạm mắt .

 

Cách vài bước chân.

Cách vài tháng lạnh lùng, hiểu lầm.

 

Cách vài chục năm tình mẫu tử.

 

Ánh mắt nó phức tạp đến đau lòng.

 

Có chút giận dỗi còn sót , mỏi mệt, bất đồng hóa giải – nhưng dường như… cũng chút chấn động, và khó khăn chấp nhận.

 

bước tới, cũng gì.

 

Chỉ gật đầu – nhẹ.

 

Rồi nó sang vợ gì đó, lưng rời khỏi triển lãm.

 

Bóng lưng nó vẫn nặng nề, nhưng sự đối kháng tuyệt đối hình như biến mất.

 

Vợ nó theo ngay, mà bước nhanh đến bên , nắm lấy tay , mắt đỏ hoe thì thầm:

 

“Mẹ, Kiến Quốc… nó thật sự . Ảnh, bài gửi… nó thấy hết. Chỉ là nó cứng đầu. Vừa … nó lâu.”

 

gật đầu, cổ họng nghẹn ngào nên lời.

Loading...