70 TUỔI KHỞI NGHIỆP, TÔI KHÔNG CÒN LÀ NGƯỜI MẸ ĐÁNG XẤU HỔ - 4

Cập nhật lúc: 2025-11-24 14:40:48
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Mẹ,” – giọng nó mệt mỏi và thất vọng – “ thấy những lời mạng ?”

 

“Bây giờ con ở cơ quan gần như thể vững. Ánh mắt của đồng nghiệp, cấp đều kỳ lạ. Có còn đùa cợt hỏi nhà con khó khăn gì ... Mẹ, đây là điều ?”

 

Từng chữ như d.a.o cùn cứa tim .

 

“Mẹ theo đuổi ước mơ, con cản. xin thương lấy gia đình , ? Coi như... con cầu đấy.”

 

Tiếng tút tút lạnh lùng như búa đập màng tai.

 

thắng thế giới ngoài , nhưng dường như sắp đ.á.n.h mất con trai .

 

Cái giá ... quá đắt ?

 

Vài ngày đó, sống như mất hồn.

 

Cây nhài ngoài ban công quên tưới, bảng vẽ phủ đầy bụi, cái rương gỗ dâu dám mở nữa.

 

Tô Thư trở nên cẩn trọng, chỉ lặng lẽ lo liệu việc thường ngày.

 

Thế giới mạng vẫn náo nhiệt.

 

Bình luận ác ý xoá xuất hiện, nhưng cũng dần thêm nhiều tiếng lý trí lên tiếng ủng hộ.

 

Tất cả sự ồn ào , với lúc , như cách một lớp kính dày – mờ mịt, ngột ngạt.

 

mất khả năng cảm nhận.

 

Một buổi chiều, A Bân đến nhà.

 

Anh mặc đồ việc, chỉ đơn giản là áo sơ mi vải đay xám nhạt.

 

“Cô Lâm, mấy quyển sách thể sẽ truyền cảm hứng cho cô.”

 

cố gắng : “Giờ chẳng còn tâm trạng .”

 

Anh xuống, ánh mắt lướt qua bảng vẽ phủ bụi và chậu nhài khô héo.

 

“Khi học nghề, sư phụ từng , nghề hai thứ đ.á.n.h mất: một là ‘công cụ để ăn’, hai là cái ‘cốt lõi’ của . Ngoài bão lớn đến , giữ hai thứ đó thì vẫn ngày dậy.”

 

“Những lời mạng, cũng giống như bụi vải bay khi cắt quần áo – cũng chỉ là một lớp bụi. Phủi là xong.”

 

Kiến Quốc nó…”

 

“Cô Lâm,” – nghiêm túc – “cô nghĩ nếu về mặc chiếc áo khoác đỏ sậm đó, thì chuyện sẽ trở như xưa? Những lời đó sẽ biến mất? Nút thắt trong lòng con cô sẽ tự nhiên mở ?”

 

sững .

 

Anh dậy, chậu nhài khô:

 

“Cái cây vẫn còn rễ trong đất, chỉ cần nước và ánh sáng, nó vẫn thể sống . Cô nó héo úa để chứng minh mưa gió dữ dội, để nó nở hoa theo cách của riêng nó – cái nào mới lên bản lĩnh?”

 

“Người khác nhận thế nào, gì – đó là ‘bụi vải’. cái cốt lõi của cô, tay nghề, và ngọn lửa từng tắt suốt năm mươi năm qua, mới chính là ‘rễ’ của cô.”

 

Lời như chiếc chìa khóa, mở tung lớp khoá rỉ sét trong tim .

 

Đêm đó mất ngủ, mở chiếc rương gỗ dâu.

 

Tay vuốt lên hoa văn mây mềm mại chiếc sườn xám, lật giở giấc mơ ố vàng.

 

Những đường nét, màu sắc đó, xuyên qua nửa thế kỷ, truyền đến một cách rõ ràng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-tuoi-khoi-nghiep-toi-khong-con-la-nguoi-me-dang-xau-ho/4.html.]

Cái "cốt lõi" của bao giờ là để chống đối ai.

 

đơn giản: một khát khao bản năng dành cho cái , một ngọn lửa nguyên thủy đối với việc sáng tạo.

 

Nó là một phần của , tự nhiên như hít thở.

 

Kiến Quốc là con , yêu nó, điều đó vì lựa chọn của đổi.

 

nỗi lo lắng và hiểu lầm của nó, nên trở thành lý do để tự chôn giấc mơ của .

 

Sáng hôm , Tô Thư thấy ở ban công, đùi là mấy quyển sách A Bân tặng, bên cạnh là quyển sổ vẽ.

 

“Bà ơi?”

 

ngẩng đầu ngoài cửa sổ.

 

Mây đen tan, ánh nắng rải lên cây nhài tưới nước.

 

“Thư Thư, giúp bà một việc. Liên hệ với ‘Tô · Thượng’, hỏi xem tác phẩm của bà còn kịp gửi triển lãm ?”

 

Đôi mắt nó sáng lên: “Chắc chắn là kịp!”

 

cầm lấy bút chì, đầu bút run, nhưng cuối cùng hạ xuống một cách kiên định.

 

Vẽ nên một nét vẽ thuộc về Lâm Mộ Hoa – một nét vẽ bao giờ gãy.

 

Bút chì lướt mặt giấy, tiếng sột soạt như cơn mưa hạn hán.

 

vẽ những đường cong mềm mại, những mảng màu đan xen, biến cảm xúc dồn nén thành sức mạnh nơi đầu bút.

 

Tô Thư lặng lẽ chụp ảnh đang vẽ nghiêng đầu, kèm dòng chữ: “Tích lũy sức mạnh trong tĩnh lặng” đăng lên mạng.

 

Phản hồi nhẹ nhàng, như những dòng suối nhỏ tưới mát mảnh đất khô cằn.

 

“Tô · Thượng” gửi phản hồi xác nhận: họ vẫn giữ chỗ cho trong triển lãm.

 

Sự tin tưởng từ giới chuyên môn khiến còn lý do để rút lui.

 

tiệm “Sửa Y Phường”, A Bân chỉ nhẹ gật đầu, như thể chỉ mới ngoài mua chút đồ về.

 

bắt đầu chuẩn tác phẩm triển lãm, tâm thế khác .

 

Không còn nghĩ “ khác thấy ”, mà về với điều cốt lõi – giao tiếp với chất liệu, với ký ức.

 

tỉ mỉ gom những mảnh vải thừa từ chiếc áo dài cải biến, ghép với len cashmere xám mềm mại, khâu tay thành bìa bọc sổ tay và bọc bút.

 

Đó “tác phẩm” để phô trương, mà là món quà chứa đựng tình cảm cá nhân.

 

Không khí trong cộng đồng dần đổi.

 

Lúc đầu dần ngừng bàn tán, đó trở nên chấp nhận một cách tự nhiên.

 

Ông Triệu còn tránh mặt, thậm chí lúc hỏi một cách vụng về: “Lại đến tiệm may ?”

 

gật đầu: “Ừ, mấy thứ.”

 

Một buổi chiều, ôm đống vải cắt gặp bà Trương và mấy hàng xóm.

 

“Mộ Hoa bộ đồ gì mới đó?”

 

“Chuẩn mang triển lãm, cải tạo từ quần áo cũ.”

 

“Trời ơi, giỏi quá! Khu nghệ sĩ đó!”

 

Loading...