70 TUỔI KHỞI NGHIỆP, TÔI KHÔNG CÒN LÀ NGƯỜI MẸ ĐÁNG XẤU HỔ - 3

Cập nhật lúc: 2025-11-24 14:40:34
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tay vuốt ve lớp lụa mịn của chiếc áo sơ mi, tai vang lên nhiều âm thanh hỗn tạp.

 

đang giữa ngã tư đường.

 

Một bên là tuổi già yên như con trai mong , một bên là con đường chói sáng nhưng đầy bất định.

 

Chọn con đường , nghĩa là sẽ rời khỏi vùng an , đối mặt với một thế giới rộng lớn và phức tạp hơn.

 

về phòng, lục đáy rương gỗ dâu tìm một tấm ảnh cũ.

 

Trong ảnh, mặc bộ trang phục biểu diễn tự thiết kế, ánh mắt sáng và đầy can đảm.

 

Hôm , khi Tô Thư nhắc thư mời, bình tĩnh và dứt khoát: “Được. Bà đồng ý.”

 

chọn con đường khó hơn.

 

, nhượng bộ nữa.

 

dùng tác phẩm và hành động để giành lấy sự tôn trọng.

 

chứng minh rằng – cái giới hạn; cuộc đời, cũng hồi kết.

 

Giai đoạn nước rút bắt đầu.

 

lấy chiếc sườn xám màu xám ngọc trai, lục thêm vài món đồ cũ mang dấu ấn thời gian để cải biến.

 

Chiếc áo dài xanh chàm của cha Kiến Quốc, phần cổ áo sờn.

 

cẩn thận tháo rời, giữ dáng áo mạnh mẽ, sửa thành chiếc áo khoác ngắn cổ, gọn gàng.

 

Chiếc váy xếp ly xanh rêu của hồi trẻ, phần gấu bạc màu.

 

cắt phần còn thành các mảng hình học, ghép với vải tổng hợp màu đen, tạo thành chiếc áo khoác dài mang hướng tương lai.

 

Góc việc ngoài ban công chính thức biến thành “Xưởng thiết kế Mộ Hoa”.

 

Bảng vẽ, vải vóc, kéo may trải khắp bàn.

 

Tiệm “Sửa Y Phường” của A Bân trở thành hậu phương kỹ thuật.

 

Chúng càng việc càng ăn ý, đôi khi chỉ cần ánh mắt, cần gì.

 

“Diễn đàn đừng lo lắng.” – khi đang chỉnh góc nối áo cho , “Cứ thật lòng. Những điều thật nhất mới dễ chạm đến .”

 

Câu khiến an tâm.

 

quyết định sẽ kể về “sổ cảm hứng”, về những giấc mơ từng thời gian chôn vùi, nay đ.á.n.h thức bởi từng đường kim mũi chỉ.

 

Ngày diễn đàn, hội trường còn hoành tráng hơn tưởng.

 

Ánh đèn rực rỡ, ăn vận sang trọng.

 

ở hàng ghế khách mời, xung quanh là giám đốc thương hiệu, nhà thiết kế và các nhà phê bình.

 

Đến lượt phát biểu, hít sâu, cầm mic lên.

 

về chiếc rương gỗ gầm giường, về cô gái từng vẽ thiết kế ánh đèn dầu, về tấm rèm cũ cho dũng khí…

 

Tiếng xì xào khán đài dần dần biến mất.

 

điều gì to tát, chỉ kể một cách giản dị.

 

trình chiếu bản quét “sổ cảm hứng”, chia sẻ cách hiểu về chất liệu vải, và cách tháo ghép để hồi sinh quần áo cũ.

 

Khi nâng lên chiếc áo khoác cải tạo từ áo dài cũ và kể về ký ức hai thế hệ chứa trong nó, khán phòng vang lên tràng vỗ tay.

 

Một biên tập viên trẻ hỏi: “Trong ngành thời trang chạy theo tốc độ, giá trị của 'tái tạo đồ cũ' ?”

 

mỉm :

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-tuoi-khoi-nghiep-toi-khong-con-la-nguoi-me-dang-xau-ho/3.html.]

“Thời trang theo đuổi sự mới, phong cách tìm kiếm sự thật. Tái tạo đồ cũ nhắc chúng đừng vứt bỏ ký ức và cảm xúc mỗi món đồ.”

 

“Giá trị của nó là sự bền vững – chỉ vật chất, mà còn tinh thần.”

 

Câu trả lời nhận tràng pháo tay.

 

Trong phần giao lưu, nhiều tới bắt chuyện.

 

Những ánh mắt từng dò xét giờ đầy tôn trọng và ngưỡng mộ.

 

giữa đám đông, mặc chiếc áo khoác dài tự tay cải tạo, lòng bình lặng một cách kỳ lạ.

 

còn là cô giáo nghỉ hưu sợ chê “lố bịch”.

 

là Lâm Mộ Hoa.

 

trở về khu dân cư Phương Hoa thì đêm khuya.

 

Ông Triệu đang cửa đơn nguyên.

 

“Về ?” – ông từ xuống, “Đồng chí Mộ Hoa, hôm nay… đúng là mưa gió .”

 

Không còn “ăn mặc phù hợp” nữa.

 

Câu “ mưa gió” , mang theo chút cảm khái khó diễn tả thành lời.

 

, thứ chờ trong nhà là hoa và pháo tay.

 

Mà là tảng băng tan.

 

Mấy ngày nay, Kiến Quốc vẫn im lặng.

 

Khi ánh hào quang nơi sân khấu tắt , sự lạnh lẽo ngoài đời vẫn nguyên vẹn.

 

thắng trận đầu tiên với thế giới bên ngoài.

 

cuộc chiến trong gia đình, còn lâu mới kết thúc.

 

Thành công của buổi diễn đàn giống như một liều t.h.u.ố.c bổ tim, nhưng nóng nhanh chóng nguội lạnh hiện thực gia đình.

 

Sự im lặng của Kiến Quốc như một đám mây đen ngày càng lớn.

 

gọi điện, nhắn tin, chủ động gọi thì chỉ vài câu ngắn ngủi.

 

Bầu khí ở khu Phương Hoa trở nên kỳ lạ.

 

Ánh mắt của hàng xóm đầy phức tạp, ông Triệu chỉ gật đầu vội vàng lướt qua.

 

 

Lúc đến thư viện lấy sách, gặp mấy bà bạn già, khi khen ngợi một hồi, bà Trương hạ giọng :

 

“Kiến Quốc ý kiến gì chứ? Hôm nọ sắc mặt nó lắm. Thằng bé cũng chỉ lo cho cô thôi. Ở tuổi , bình an là phúc .”

 

Lời bà như kim châm đúng chỗ để tâm nhất.

 

Ngày hôm , Tô Thư hậm hực đưa cho xem điện thoại, màn hình là những bình luận ác ý:

 

“Con trai công chức, như thế sợ ảnh hưởng tương lai ?”

 

“Chắc là con trai bất hiếu, mới ngoài kiếm tiền dưỡng già.”

 

Máu như đông .

 

thể chịu đựng ánh bàn tán của khác, nhưng thể chịu khi bôi nhọ Kiến Quốc!

 

lúc , điện thoại đổ chuông.

 

Hai chữ “Kiến Quốc” hiện lên nhấp nháy màn hình.

 

Đầu dây bên im lặng lâu.

 

Loading...