70 TUỔI KHỞI NGHIỆP, TÔI KHÔNG CÒN LÀ NGƯỜI MẸ ĐÁNG XẤU HỔ - 1

Cập nhật lúc: 2025-11-24 14:39:54
Lượt xem: 70

Con trai với :

 

“Đã bảy mươi hai tuổi mà còn ăn mặc lòe loẹt, đúng là trò, khiến hổ.”

 

Nó cầu xin an phận một chút, buông tha cho cái nhà .

 

chỉ hỏi một câu:

 

con gái ngoan, vợ hiền, cả đời , chẳng lẽ giờ đây thể sống là chính một ?”

 

 

Cuộc đời bảy mươi hai năm của , một cái rương gỗ dâu chia hai nửa.

 

Một nửa là cô giáo về hưu Lâm Mộ Hoa, chợ, chăm hoa, chờ cháu gái về nhà.

 

Nửa còn , giấu gầm giường, khóa kín cả tuổi xuân đầy tham vọng của .

 

“Bà ơi! Cho con xin ngụm nước, cháu bà sắp c.h.ế.t đuối trong đống tài liệu …”

 

Tô Thư như cơn gió lao nhà, ngã lên sofa.

 

Quần jeans rách, áo hoodie in khẩu hiệu tiếng Anh, tóc màu hạt dẻ – mốt đến mức mắt già như cũng thấy chóng mặt.

 

Nó ừng ực uống hết ly nước, bỗng giơ máy ảnh chĩa về phía : “Đừng động đậy!”

 

Mấy tiếng tách tách, nó màn hình, trầm trồ ngớt:

 

“Tuyệt vời! Bà ơi, khí chất của bà còn hơn cả mấy mẫu trong studio tụi con. Bộ đồ bà mua ở thế? Có cảm giác… thời thượng mà yên bình lắm.”

 

khẽ động lòng.

 

Con bé , dùng từ đấy.

 

“Đồ cũ tự sửa thôi, chẳng giá trị gì.”

 

hứng thú mặt, năn nỉ xem thêm những sản phẩm khác của .

 

Bị nó lải nhải đến chịu nổi, ánh mắt bất giác liếc về phía gầm giường trong phòng ngủ.

 

“Bà bí mật hả?” – nó như con mèo tinh ranh, nhảy tọt phòng ngủ.

 

định cản thì muộn.

 

Nó lôi cái rương gỗ dâu nặng trịch ngoài chỉ trong mấy cái lật tay.

 

Trên rương khóa đồng gỉ sét, khóa chặt giấc mơ suốt năm mươi năm của .

 

“Chìa khóa ? Bà yêu dấu ơi, cho con xem một chút thôi mà…”

 

thở dài, lấy chiếc chìa buộc dây đỏ.

 

Khi khóa cách một tiếng mở , thời gian như trôi ngược nửa thế kỷ.

 

Bên trong là mấy bộ quần áo gấp gọn gàng.

 

Trên cùng là cuốn “sổ cảm hứng” bọc bằng giấy tạp chí thời xưa.

 

Tô Thư cầm lên một chiếc sườn xám màu xám ngọc trai.

 

Vải bình thường, nhưng kiểu dáng , cổ áo chéo thêu họa tiết mây bằng chỉ cùng màu, đường kim mũi chỉ đều đặn, tinh tế.

 

“Trời ơi…” – giọng nó đổi hẳn, “Bà, đây… là bà tự may ?”

 

Nó mở sổ cảm hứng, bên trong dán đầy tranh thời trang, ảnh diễn viên cắt từ tạp chí cũ, còn cả những bản vẽ thiết kế tự tay phác họa.

 

Mỗi trang đều chất chứa khát vọng về một cuộc đời khác của cô gái tên Lâm Mộ Hoa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-tuoi-khoi-nghiep-toi-khong-con-la-nguoi-me-dang-xau-ho/1.html.]

Khi nó lật đến tấm ảnh đen trắng ngả màu, thở bỗng dồn dập.

 

Trong ảnh là hồi mười tám, mười chín tuổi, mặc váy liền tự may, gốc hoè trong sân trường, rạng rỡ.

 

, tấm ảnh, mắt đỏ hoe.

 

“Bà ơi…” – nó ôm chầm lấy , “Bà ngầu quá!”

 

Khoảnh khắc , lớp vỏ dựng lên mấy chục năm qua, câu nghèn nghẹn phá vỡ một khe nứt.

 

Cuối tuần, khu sinh hoạt cộng đồng tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ, chủ nhiệm dặn "ăn mặc vui tươi một chút".

 

Con trai , Kiến Quốc, đặc biệt mua cho một chiếc cardigan len màu đỏ sẫm, đúng chuẩn “áo của già”.

 

chiếc áo , trong lòng thấy khó chịu vô cớ.

 

Sáng hôm , chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, lôi một tấm rèm cửa cũ – nền màu trắng ngà, in họa tiết lá trúc mờ nhạt.

 

Đo , cắt vải, may vá… động tác tuy lóng ngóng, nhưng trí nhớ của cơ bắp vẫn còn.

 

thành một chiếc áo khoác dáng rộng, cổ áo thiết kế bất đối xứng, dùng vải cùng loại để nút bọc, phối thêm một nút gỗ bóng mịn.

 

Tô Thư mở cửa bước , ngẩn .

 

“Bà ơi… đây là từ cái rèm cũ đó ? Cái thiết kế ! Còn hơn tạp chí chứ!”

 

Trong gương, mặc áo khoác màu trắng ngà, sáng sủa, tinh tươm.

 

Chiếc áo , còn giống hơn chiếc cardigan đỏ sẫm nhiều.

 

Trung tâm hoạt động cộng đồng hôm đó vô cùng náo nhiệt.

 

và Tô Thư bước , tiếng ồn ào bỗng lắng xuống.

 

Hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía , mang theo sự dò xét và khó hiểu.

 

Ông Triệu mặc bộ áo dài mới tinh, ánh mắt dừng áo hai giây, lông mày khẽ nhíu.

 

Suốt buổi diễn chẳng còn tâm trí mà tập trung.

 

Chiếc áo khoác rõ ràng thoải mái, nhưng giờ phút như kim châm nhẹ.

 

, phá vỡ một thứ gọi là "quy củ".

 

Buổi diễn kết thúc, ông Triệu tới bên cạnh : “Đồng chí Mộ Hoa, hôm nay cái áo trông mới mẻ lắm. tuổi tụi , vẫn nên ăn mặc nghiêm túc một chút.”

 

 

hít một sâu: “Chủ nhiệm Triệu, mặc gì thấy thoải mái mới là quan trọng nhất. Chẳng lẽ lớn tuổi , đến quyền mặc đồ thích cũng ?”

 

Ông sững , hừ nhẹ một tiếng .

 

Tối hôm đó, Tô Thư ôm laptop chạy : “Bà ơi, xem nè!”

 

Trên màn hình là tấm hình mặc áo khoác, kèm dòng chữ:

 

“Cuộc đời ‘haute couture’ của bà 72 tuổi: sự tao nhã thắp lên bởi rèm cũ và giấc mơ xưa.”

 

“Vừa đăng vài tiếng mà bao nhiêu thả tim! Ai cũng khen bà ngầu lắm! Còn bảo bà là thần tượng của họ!”

những lời khen cuồn cuộn màn hình, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

 

Lời đàm tiếu từ mới rộ lên, cơn bão mạng bắt đầu hình thành.

 

Những ngày đó, cuộc sống của đổi.

 

Tô Thư gần như dính chặt lấy ghế sofa, ôm điện thoại và laptop liên tục cập nhật.

 

“Bà ơi, lên hot trend ! Có blogger thời trang chia sẻ ! Còn nhãn hàng liên hệ nữa!”

 

Loading...