----
Đoạn Xảo che mặt, còn hung hăng như lúc nãy, rên rỉ dậy bỏ chạy.
Điền Hương Quả c.h.ế.t tiệt, cứ chờ , sẽ lúc hai chị em cô .
Điền Hương Quả vuốt tay Đóa Đóa, ánh mắt sững sờ Đoàn Xảo.
“Mẹ, đang gì ? Bà dì xa xa .”
Đóa Đóa giơ bàn tay nhỏ bé khác lên quơ ở mắt của Điền Hương Quả.
Đường Đường ngừng , l.i.ế.m nước mũi của đang chảy xuống, Đóa Đóa cũng Điền Hương Quả.
Mẹ đang gì ?
Điền Hương Quả mặt , lau nước mắt cho đứa bé, lấy khăn tay lau sạch nước mũi cho Đường Đường, cô chỉ đang nghĩ trông Đoàn Xảo vẻ kỳ lạ như chứ?
Không cô từng gặp cô gái , cô là ngại ngùng và nhút nhát, bỗng nhiên trở nên hung hăn như ?
Còn ý nhắm cô nữa.
Thẩm Ngọc Kinh kéo ống quần của Đường Đường xuống, liếc Điền Hương Quả:
“Em cảm thấy cô vấn đề gì ?”
“Anh cũng cảm thấy ?”
Điền Hương Quả kinh ngạc .
Thẩm Ngọc Kinh gật đầu: “Ừm.”
Ánh mắt lóe lên, về phía nhà họ Trần: “Chúng qua bên xem thử.”
Hướng Đoàn Xảo là hướng từ nhà họ Đoàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-98.html.]
Mới sáng sớm đến nhà khác, thật kỳ quái.
Điền Hương Quả về trễ, như Thẩm Ngọc Kinh hiểu rõ việc phân công của các đội sản xuất, ai thích với ai, nhưng cô tin nhạy cảm như Thẩm Ngọc Kinh chuyện nhất định lý do của .
Điền Hương Quả gật đầu, trong mắt tràn đầy tin tưởng: “Ừm.”
Hai vợ chồng bế đứa bé, Đường Đường và Đóa Đóa cảm thấy cha sắp chuyện lớn nên các cô bé ngoan ngoãn cắn ngón tay, gì.
Thẩm Ngọc Kinh bế Đường Đường, Điền Hương Quả bế Đóa Đóa, về hướng mà Đoạn Xảo .
Vừa qua năm mới, đội sản xuất vẫn còn khí vui vẻ năm mới, thỉnh thoảng sẽ gặp vài đồng chí nữ đường xách theo túi lớn túi nhỏ ngoài, hầu hết đều đang mang về nhà đẻ, mặc kệ lấy nhiều ít đồ, về tay , vẻ mặt ai cũng vô cùng vui sướng.
Khi gặp ai đó đường, Điền Hương Quả đều bảo bọn trẻ vài câu dễ , khiến các cô khen ngợi.
Thẩm Ngọc Kinh gì, ánh mắt đánh giá dấu vết đường.
Đóa Đóa hít một thật sâu, chuyện, nhưng Điền Hương Quả động tác suỵt với cô bé:
“Bảo bối, chúng chuyện, phiền ba ? Nếu Đóa Đóa thể , sẽ thưởng cho con một viên kẹo thông.”
Vừa nghĩ đến kẹo hạt thông, Đóa Đóa chảy nước miếng: “Ừm! Cho Đường Đường một viên.”
Cô nhóc sức cò kè mặc cả với Điền Hương Quả, Điền Hương Quả lau nước miếng của cô bé: “Được, cho Đường Đường nữa.”
Bọn nhỏ mỉm , đôi mắt ngập nước híp thành trăng lưỡi liềm, đến mức cảm thấy là những bé con hạnh phúc nhất đời .
Đi tuyết mềm đọng , chân vang lên tiếng lạo xạo lạo xạo.
Đi một lúc, Thẩm Ngọc Kinh dừng , ánh mắt về sân phía , sân nhỏ dọn dẹp khá sạch sẽ, mấy gian phòng liền với , cột phơi quần áo trong sân treo đầy quần áo trẻ em, quần áo của bé trai sạch sẽ miếng vá nào, quần áo bé gái thì phủ đầy miếng vá, lẽ lâu giặt sạch, quần áo còn băng rơi xuống.
Điền Hương Quả trong sân, con ngươi co : “Đây là... nhà của rể ?”
“Sáng nay Đoàn Xảo tới đây ?”
Cô chuyện nhà khác, nhưng cô quen thuộc với nhà họ Trần, lúc cô và mỗi ngày ngoài, đường sẽ tán gẫu một vài chuyện phiếm, kể cho cô nhiều chuyện về nhà họ Trần, họ hàng ai, tính cách của họ hàng đó như thế nào, qua với những trong đôi sản xuất như thế nào.