----
Điền Hương Quả ngờ Thẩm Ngọc Kinh sẽ hôn cô!
Cánh môi lạnh của đàn chỉ như chuồn chuồn lướt nước lướt qua nhưng cô chấn động đến mức quên khép cả miệng , hai gò má đỏ bừng, nóng lên.
Hồi lâu , Điền Hương Quả ngoan ngoãn trọn trong lòng n.g.ự.c .
"Ngủ ngon."
…
Đêm nay là một đêm yên bình, ngoại trừ Thái Tiểu Liên.
Khi tất cả ăn uống no say, chìm đắm trong một thời khắc đẽ thì tim gan bà ngứa ngáy ngủ , trong đầu chỉ hình bóng của một quả táo lớn.
Quả táo lớn lúc ẩn lúc hiện trong tâm trí, đong đưa qua , dường như bà còn thể ngửi mùi thơm của táo.
Mùi táo thơm ngào ngạt, cắn một miếng chắc là giòn.
bà ôm bụng, mở to mắt.
"Không , một năm nay bà đây cống hiến cho cái nhà nhiều như mà vẫn một ai đối xử , nhà chồng đúng là thể nào bằng nhà đẻ, ngay cả con trai cũng thích , bây giờ chỉ còn cách cho nhà đẻ cho chỗ dựa thì mới mong nhà chồng coi trọng."
Thái Tiểu Liên nghĩ như thế, đầu óc tỉnh táo trong nháy mắt, mặc quần áo đoàng hoàng, tới cửa còn đầu một cái, Điền Kiến Thiết ngủ say ở giường, tiếng ngáy rung trời.
Bà cắn răng, nhẫn tâm đầu .
Bên ngoài lạnh, tối om, trong tay bà xách mấy cái túi nhỏ chuẩn từ , lẻn trong kho.
Mở cửa phòng kho , mùi lương thực và gỗ trộn lẫn với bụi bay tán loạn trong khí.
Bà quơ quơ tay, mắt chằm chằm chiếc bàn thờ cúng tổ tiên, tên của tổ tiên dán đầy tường, hai bên đốt nến màu đỏ, nến đậy bằng nắp thủy tinh, phát ánh sáng mờ ảo.
Trước hình thờ đặt hai quả táo, quả táo lớn, lớn!
Thái Tiểu Liên bước đến, cầm lấy quả táo bỏ trong túi, lặng lẽ khỏi nhà, về nhà đẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-my-nhan-duoc-ca-nha-bao-sung/chuong-88.html.]
…
Hôm là mùng một tết, Thẩm Ngọc Kinh và Điền Hương Quả như thường ngày quét dọn nhà cửa cho sạch sẽ.
Sau đó, Điền Hương Quả chuẩn đưa con chúc tết, cô còn ngoài thì thấy Hạ Mai lo lắng : "Hương Quả, con ngoài ?
"À, con định đưa định Đường Đường và Đóa Đóa về nhà chúc tết bà nội, ? Nhìn sắc mặt lắm!"
Nhà đẻ xảy chuyện, Điền Hương Quả nghĩ đến đầu tiên chính là Thái Tiểu Liên.
"Thím hai gây chuyện gì ?"
Điền Hương Quả đỡ bà xuống, Đường Đường và Đóa Đóa cũng vây quanh, hai đứa nhỏ tâm trạng bà ngoại nên cũng quấy rầy, yên lặng cạnh bà.
Hạ Mai thở dài:
"Sáng nay chúng thấy bà , còn tưởng rằng bà mua thứ gì, ai ngờ đợi nửa ngày cũng thấy bóng dáng , đó chúng đổi đồ cúng thì phát hiện mất hai quả táo lớn."
Không cần Hạ Mai , Điền Hương Quả cũng đoán bộ câu chuyện.
"Bà trộm táo đem về nhà đẻ?"
Điền Hương Quả lạnh:
"Trộm hai quả táo mang về, lá gan bà cũng thật lớn."
"Chỉ vì hai quả táo mà khiến nhà chồng chán ghét, bà nghĩ gì nữa."
"Bà là như thế, gả tranh giành quyền lợi, lúc nhà đẻ đối xử với bà , bởi vì nhà đông con nên xem bà giống như ở mà sai vặt, chúng nhường nhịn đủ điều nhưng bà những ơn mà còn càng ngày càng lấn tới."
Hạ Mai nắm tay Điền Hương Quả, áy náy : "Thật là uổng phí hai quả táo lớn của con."
Hạ Mai nghĩ tới hai quả táo là của Điền Hương Quả cho, bây giờ Thái Tiểu Liên mang về nhà đẻ, ngay cả một miếng vỏ táo bà cũng ăn , cảm thấy vô cùng tức giận, hận thể bắt Thái Tiểu Liên về đánh cho một trận!
Nhà họ Thái ở đội sản xuất Tam Hà, cách đội sản xuất nước sạch một gần cũng xa.
Thái Tiểu Liên đường tuyết suốt một đêm, vì sợ c.h.ế.t cóng đường nên bà dám dừng dù chỉ một khắc, hai chân tê cứng, hàm răng nghiến chặt , trong tay ôm hai quả táo lớn giống như hai quả cầu tuyết.